Chương 14: (Vô Đề)

Ta nghĩ rằng mình sẽ chết, bởi vì Hạc Đỉnh Hồng không có thuốc giải.

Ngay cả Lan Anh cũng chưa kịp nghiên cứu ra thuốc giải độc.

Nhưng khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng toàn màu trắng.

Trên đỉnh đầu, một ngọn đèn lớn sáng chói mắt.

Bên tai vang lên tiếng "tít tít

"đều đặn. Ta kinh hoàng nhận ra— Khắp người ta đều bị quấn đầy dây ống. Không, không phải quấn—mà là những ống đó cắm thẳng vào da thịt ta! Ta hoảng hốt giãy giụa, nhưng bị một nữ nhân trung niên mặc áo trắng, che mặt bằng tấm vải xanh đè chặt xuống:"Đừng cử động lung tung."

Sau đó, nàng ta quay đầu, nói với một hàng người trẻ tuổi mặc áo trắng đang căng thẳng đứng sau lưng:

"Thấy chưa? Đây chính là triệu chứng điển hình của #¥% trúng độc. Mọi người quan sát kỹ vào."

Ta: ???

Chuyện gì đang xảy ra?

Không biết đã nằm đó bao lâu, cuối cùng ta cũng có thể cử động.

Lúc này, một nhóm nam nhân mặc áo xanh đen, đội mũ lưỡi trai to, bước vào phòng.

Bọn họ liên tục hỏi ta hết câu này đến câu khác.

Nhưng đáng thương thay, ta nghe mà chẳng hiểu gì hết.

Cuối cùng, bọn họ chỉ biết lắc đầu thở dài:

"Aiz… Thôn Ngọc Sơn này đúng là tội nghiệp. May mà chúng ta đến kịp, mới có thể giải cứu nhóm phụ nữ bị buôn bán này."

"Những người khác đều dần hồi phục rồi, chỉ có cô ta… Sợ là bị hành hạ đến mức tinh thần rối loạn."

"Bây giờ vẫn chưa ai chịu nhận đã mua cô ta sao?"

"Không, những người đó vẫn khăng khăng nói rằng—lúc ấy, bầu trời đột nhiên nứt ra một cái khe, rồi cô ta từ trên trời rơi xuống."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Chẳng phải là nói nhảm sao?"

"Còn không phải ư?

"… Ta bị giam trong nơi quái quỷ đó suốt bảy tám ngày, rồi bị nhét vào một cỗ xe phát ra tiếng gào thét chói tai, đưa đến một nơi gọi là"bệnh viện tâm thần".

Ở đây, bọn họ trả lại y phục cũ cho ta.

Nói là y phục, nhưng thực chất chỉ là một bộ trung y trắng tinh, còn bộ hoa phục lộng lẫy kia không biết đã lưu lạc nơi nào.

Cũng chính trong đường viền áo, ta tìm thấy một tờ giấy nhỏ.

Là thư của Lan Anh và Vãn Nương để lại cho ta.

Thì ra, sau khi ta trúng độc Hạc Đỉnh Hồng, bọn họ đã thử vô số cách để cứu ta, nhưng không cách nào khiến ta tỉnh lại.

Cuối cùng, Lan Anh cắn răng, đưa ra một quyết định lớn.

Nàng ấy vốn đã tìm ra cách trở về hiện đại từ lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!