"Lục Cảnh Hòa, anh biết tôi đang quen với em trai anh không?
"Tôi đột nhiên hỏi, Lục Cảnh Hòa sững người. Cuối cùng anh ta cũng nhớ ra điều gì đó, cau mày:"Vậy lần trước cô nói bạn trai, là chỉ em trai tôi à?"
Tôi cố tình muốn chọc tức anh ta nên gật đầu: "Đúng vậy đó, có khi còn cưới nữa cơ. Đến lúc đó, tôi phải gọi anh là anh chồng rồi.
"Quả nhiên sắc mặt Lục Cảnh Hòa lập tức tối sầm, như thể vừa nuốt phải thứ gì đó rất tởm. Anh ta do dự một lúc lâu, rồi nói:"Cô… cô thật sự thích em trai tôi sao? Không phải cô thích A Dục à?"
"Em trai anh ưu tú như vậy, tôi không thể chuyển sang thích người khác được à?"
Lục Cảnh Hòa không biết phải phản bác thế nào.
"Anh à, đến lúc tôi cưới Lục Thập, anh nhớ lì xì to nhé. Anh cũng biết rồi đấy, tôi R.Ấ. T thiếu tiền."
Lục Cảnh Hòa tức đến đỏ mặt, đang trừng mắt nhìn tôi thì đột nhiên khựng lại, ánh mắt ngưng đọng: "... A Thập?"
A Thập?
Lục Thập?!
Tôi giật mình quay đầu.
Quả nhiên, không biết Lục Thập đến từ lúc nào, đang đứng ngay cửa nhà hàng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt mang theo nhiều tầng nghĩa khó hiểu.
Tôi nhớ lại những lời mình nói lúc nãy để chọc tức Lục Cảnh Hòa, lập tức cảm thấy hoảng.
Ở trường, có không ít người từng tỏ tình với Lục Thập, thỉnh thoảng tôi còn bắt gặp từ xa.
Lục Thập dường như rất ghét kiểu tỏ tình này, mỗi người từng thổ lộ với cậu ấy sau này đều không thể làm bạn, thậm chí làm bạn học bình thường cũng không nổi.
Bây giờ cậu ấy mà hiểu lầm tôi có ý đồ gì, quay lưng bỏ rơi tôi, không tiếp tục cùng tôi diễn vở kịch này nữa thì sao?
Không được!
"Lục Thập, cậu nghe tôi giải…"
"Không cần giải thích."
Cậu khẽ cười, bước đến trước mặt tôi, ánh mắt dịu dàng như nước: "An An nói rất đúng."
"…?"
Lục Thập quay sang nhìn anh trai mình, sắc mặt lạnh hẳn: "Anh không phải nói có chuyện quan trọng sao?"
"…Có mà, nhưng xong rồi."
"Anh ăn riêng với phụ nữ khác, chị Điền Tâm biết không?"
"…Anh sai rồi, cậu đừng nói mà."
"Xin lỗi cô ấy đi."
"Ai cơ?"
Lục Thập nhướng mày: "Anh nghĩ xem?
"Khí thế kia, dáng vẻ kia, ai không biết lại tưởng cậu là anh cả. Vậy mà Lục Cảnh Hòa – người đáng lẽ là anh, lại tỏ ra sợ em trai mình, liền thay đổi thái độ, cười lấy lòng tôi:"Haha, em dâu à, lúc nãy anh thất lễ rồi.
"Vừa dứt lời, đã thấy Tống Dục Thanh quay trở lại từ cửa nhà hàng. Lục Cảnh Hòa mặt tái mét:"Xong đời rồi, để tôi tiêu đời luôn đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!