Tống Tuyết nói:
"Vậy thì cậu nên suy nghĩ cho kỹ, chuyện lần này có khi lại là cơ hội để nhìn rõ con người anh ta."
Cúp điện thoại xong, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi không hiểu nổi trên đời sao lại có chuyện nực cười như thế.
Một người sao lại có thể tùy tiện đi vay tiền của người khác như vậy chứ?
Lại còn là một số tiền lớn như 200.000 tệ!
Bị từ chối thì nổi giận, quay ra trách móc người khác.
Nếu như anh ta có năng lực trả nợ, nhân phẩm tốt, thì cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Đằng này anh ta thường xuyên vay tiền mà không trả đúng hạn, cớ gì lại còn dám mạnh miệng trách móc người khác?
Nếu cho mượn, sau này đòi tiền còn phải dè dặt, nói năng cẩn thận.
Cuối cùng hóa ra người đi vay tiền thì oai phong như ông chủ, còn chủ nợ thì bị trách mắng, lại phải lo lắng bất an?
Thật nực cười!
Cả đêm tôi không ngủ nổi, sáng hôm sau phải mang đôi mắt thâm quầng đến công ty.
Đến trưa tan ca, đồng nghiệp Lưu Mẫn bước tới nói:
"Trình Trình, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé."
Tôi đang định tranh thủ chợp mắt, liền khoát tay:
"Thôi, em đặt đồ ăn ngoài là được rồi."
Lưu Mẫn vẫn cố thuyết phục:
"Đi đi, ăn cùng cho vui."
Lưu Mẫn chính là người đã giới thiệu tôi với Lục Kỳ Hoa.
Lúc đó cô ấy mời tôi và vài đồng nghiệp khác ăn tối, chồng cô ấy cũng dẫn theo mấy người bạn, trong đó có Lục Kỳ Hoa.
Nhờ sự tác thành của Lưu Mẫn, tôi và Lục Kỳ Hoa bắt đầu hẹn hò, trở thành người yêu.
Từ khi chúng tôi yêu nhau, Lưu Mẫn thường xuyên đứng về phía Lục Kỳ Hoa, thay anh ta nói đỡ.
Lâu dần, tôi bắt đầu cảm thấy rất phiền vì cô ấy.
Nhưng cô ấy lại là cấp trên của tôi.
Tôi không dám đắc tội, lần nào cũng phải nhẫn nhịn.
Thấy cô ấy kiên quyết, tôi đành đứng dậy đi ăn cùng.
Sau khi gọi món xong ở nhà hàng, Lưu Mẫn hỏi:
"Em với Lục Kỳ Hoa có chuyện gì vậy?"
Tôi lập tức tỉnh táo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!