Chương 11: (Vô Đề)

Tôi trợn mắt, đáp lại thẳng thừng:

"Rồi sao? Người ta 22 tuổi thì có gì hay ho?"Người ta 22 tuổi chứ có phải chị 22 đâu, chị mừng cái gì vậy?

"Lưu Mẫn bị chọc trúng chỗ đau, nổi giận đùng đùng:"Cô đã 28 tuổi rồi, là gái ế lớn tuổi mà còn dám kiêu căng thế à?

"~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ Tôi cười lạnh:"Gái ế lớn tuổi thì sao? 28 tuổi thì đã làm sao? 

"Liên quan gì đến chị chứ?" 

Lưu Mẫn đáp:

"Phụ nữ 28 tuổi thì chẳng khác nào đồ ăn thừa qua đêm, chẳng ai thèm nữa!" 

Tôi không nói gì. 

Cô ta đang đắc ý, thấy tôi im lặng thì càng được đà lấn tới, buông thêm mấy câu mỉa mai rồi hớn hở bỏ đi. 

Nhưng cô ta không hề biết, giám đốc của chúng tôi đang đứng ngay ngoài cửa. 

Giám đốc năm nay 36 tuổi, độc thân, là một nữ cường nhân chính hiệu.

Lưu Mẫn mải mê hạ thấp tôi, mà không hề biết rằng những lời nói đó đã xúc phạm đến giám đốc. 

Không chỉ giám đốc, mà toàn bộ những phụ nữ độc thân trên 28 tuổi trong công ty cũng đều bị cô ta đắc tội một lượt! 

Bởi vì những lời khó nghe đó, cô ta đã nói ra một cách công khai trước mặt bao người. 

Tôi chẳng cần phải làm gì cả, cuộc sống của Lưu Mẫn trong công ty bắt đầu trở nên khó khăn. 

Cô ta thậm chí còn không biết mình bị nhắm tới là vì sao. 

Không ai nói cho cô ta biết lý do. 

Đến cuối tháng, cô ta phạm phải một lỗi, bị cách chức khỏi vị trí quản lý. 

Lưu Mẫn sững sờ không nói nên lời.

09 

Chưa được mấy ngày, Lưu Mẫn lại tỏ ra rạng rỡ, đắc ý. 

Hôm đó, tôi đang đi vệ sinh thì vô tình chạm mặt cô ta. 

Lưu Mẫn nói với vẻ kiêu hãnh:

"Thẩm Trình, cô nói cái dự án đó là lừa đảo, tôi nói cho cô biết, hoàn toàn là thật."Hôm nay tôi vừa nhận được tiền lãi – tròn 50.000 tệ!

"Tôi nhanh chóng tính nhẩm trong đầu. Nếu lãi là 50.000 tệ, với mức lợi nhuận 10%, thì có nghĩa là Lưu Mẫn đã đầu tư 500.000 tệ. Số tiền không hề nhỏ. Tôi chỉ đáp lại:"Ồ.

"Lưu Mẫn tiếp tục khoe:"Làm việc một tháng cực khổ mới được hơn 10.000 tệ, giờ tôi một tháng kiếm được 50.000 tệ rồi đấy. 

"Tôi sớm đã không muốn làm quản lý nữa, mệt c.h.ế. t đi được mà chẳng kiếm được bao nhiêu."Giờ làm một nhân viên bình thường như thế này là quá ổn rồi." 

Cô ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. 

Tôi cạn lời. 

Tôi có nhắc gì đến việc cô ta bị giáng chức đâu, vậy mà cô ta lại tự suy diễn rằng tôi khinh thường cô ta. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!