08
Lục Kỳ Hoa lập tức im bặt: Gì cơ?
Tôi lạnh lùng nói:
"Chia tay đi, chúng ta không hợp, sau này đừng gặp lại nữa."
Nói xong tôi gọi tài xế dừng xe.
Xe vừa dừng, tôi mở cửa bước xuống, đóng sầm cửa lại, rồi gọi một chiếc xe đặt qua app.
Lục Kỳ Hoa cũng bước xuống theo, có chút tức giận:
"Trình Trình, sao tự nhiên lại đòi chia tay?"Em cứ động một tí là đòi chia tay như thế, thật sự rất vô lý đấy!
"Tôi nhìn thẳng vào anh ta:"Cứ coi là em vô lý đi.
"Xe đến, tôi nhanh chóng lên xe, không quay đầu lại nhìn anh ta thêm lần nào nữa. Vừa ngồi vào xe, tôi lập tức chặn Lục Kỳ Hoa. Hôm sau đi làm, một đồng nghiệp đến hỏi tôi:"Trình Trình, nghe nói cậu chia tay với Lục Kỳ Hoa rồi à?Tôi gật đầu:Ừ.
"Các đồng nghiệp liếc nhau một cái, rồi quay đi với vẻ mặt kỳ lạ. Tôi giả vờ như không thấy. Khi tôi đi vào phòng pha trà, thì nghe thấy có người đang bàn tán:"... Không ngờ Thẩm Trình lại là loại người như thế, người ta tiêu biết bao nhiêu tiền cho cô ta, vậy mà bạn trai chỉ mượn 200 tệ mà cô ta cũng tính toán.Bạn trai mượn tiền mà không cho, rồi còn đòi chia tay nữa..."
Nghe xong tôi tức đến phát run.
Tôi đã sớm đoán được, sau khi chia tay hôm qua, Lục Kỳ Hoa nhất định sẽ kể chuyện này cho Lưu Mẫn.
Mà Lưu Mẫn thì chắc chắn sẽ đi rêu rao khắp nơi.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý để bị chỉ trích rồi.
Nhưng tôi không ngờ Lưu Mẫn lại dám trắng trợn bịa đặt, bôi nhọ danh tiếng của tôi như vậy!
Tôi lập tức đi thẳng sang phòng ban bên cạnh tìm Lưu Mẫn:
"Lưu Mẫn, có phải chị là người đi rêu rao khắp nơi rằng tôi tiêu tiền của Lục Kỳ Hoa, đến cả 200 tệ cũng bắt anh ta trả không?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lưu Mẫn ngang nhiên đáp:
"Chẳng phải đúng như vậy sao?"Người ta Lục Kỳ Hoa đưa cô đi ăn đi chơi, mua cho cô bao nhiêu đồ, còn gửi hoa và bánh đến công ty nữa, ai cũng thấy cả.
"Vậy mà cậu ấy mượn cô 200 tệ, cô cũng bắt phải trả lại!"
Các đồng nghiệp nghe thấy động tĩnh, lập tức vây quanh.
Tôi hỏi lại lần nữa:
"Lưu Mẫn, chị xác nhận những lời chị nói là sự thật chứ?"
Lưu Mẫn ngẩng cao đầu: Tất nhiên!
Tôi nói:
"Được, tôi lập tức báo cảnh sát, kiện chị vì hành vi xúc phạm và phỉ báng danh dự tôi!"Chỉ cần có lời nào là bịa đặt, lúc đó bị tạm giam, phạt tiền, đừng trách tôi!
"Nói xong, tôi cầm điện thoại gọi cảnh sát:"A lô, cảnh sát ạ? Tôi muốn báo án, có người đang xúc phạm và phỉ báng tôi.
"Lưu Mẫn bắt đầu hoảng loạn:"Cô làm gì vậy?Tôi cười lạnh:Cứ chờ đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!