Chương 13: (Vô Đề)

Thưởng Nam ho khan không ngừng lại được, màu đỏ ướt át lan từ khóe mắt tản tới đuôi mắt. Cậu trừng mắt nhìn Ngu Tri Bạch, cổ họng bị bóp chặt đến mức đau đớn. Bình thường nhìn Ngu Tri Bạch không hề thấy cậu ta có sức mạnh lớn như thế này.

Ngu Tri Bạch chống tay lên, cúi người nhìn xuống, căn phòng tối tăm càng làm vẻ mặt cậu ta thêm sâu thẳm. "Tôi không biết là cậu, tôi tưởng là Ngu Tiểu Vũ."

"Nếu là cô ấy, cậu sẽ xé cô ấy sao?" Thưởng Nam không nhìn rõ biểu cảm của Ngu Tri Bạch, chính vì không nhìn rõ nên không thể nắm bắt được cảm xúc vui giận của đối phương lúc này.

"Dù không phải là cô ấy thì cũng thế thôi." Ngu Tri Bạch xem thường, người giấy do chính tay cậu ta làm và con người chẳng có gì khác biệt.

Nhưng Thưởng Nam thì khác, Thưởng Nam là bạn của cậu ta.

Thưởng Nam rất đẹp, đứng trước một tác phẩm nghệ thuật gần như hoàn mỹ, bất kỳ ai cũng sẽ kìm chế bản thân để không nảy sinh ý niệm muốn phá hủy nó.

Thưởng Nam bị đè ở dưới, giường của Ngu Tri Bạch rất cứng, xương bả vai của cậu bị cấn đến đau nhói, chăn của Ngu Tri Bạch cũng lạnh ngắt. Căn phòng lạnh lẽo, mùi bột giấy và mực nước, khuôn mặt người giấy mơ hồ, Thưởng Nam đưa tay đẩy vai của Ngu Tri Bạch. "Sinh nhật của Trương Hỗ, cậu có đi không?"

Ngu Tri Bạch nghiêng đầu: " Cậu muốn đi?"

"Ừ, lúc trước đã đồng ý, tôi đã mua quà rồi."

"Tại sao phải mua?"

"Sinh nhật Trương Hỗ."

"Sinh nhật cậu ấy, tại sao cậu lại mua quà cho cậu ấy?" Lực đẩy của Thưởng Nam lên vai Ngu Tri Bạch gần như không đáng kể, người giấy vẫn lù lù bất động, không hề bị ảnh hưởng. Phần dưới của cậu ta càng lúc càng tiến gần Thưởng Nam, môi gần như đã chạm vào chóp mũi của Thưởng Nam.

Thưởng Nam chớp chớp mắt, cậu nhìn vào mắt Ngu Tri Bạch gần trong gang tấc, một vùng đen kịt, lông tơ sau gáy của cậu dần dựng đứng lên, " Cậu... đang giận à?"

[14: Chính xác mà nói, là ghen tị…]

[14: Giá trị hắc hóa 40, giá trị tình yêu 10.]

"Cậu là bạn của tôi." Ngu Tri Bạch cúi người xuống, đôi môi đỏ như máu lạnh lướt qua sườn mặt của Thưởng Nam, tay của cậu ta vòng qua lưng Thưởng Nam, bế cậu từ trên giường dậy, ôm vào lòng như đang ôm một bảo vật khó có được. Ở góc độ Thưởng Nam không nhìn thấy, khuôn mặt của cậu ta trắng bệch không còn chút máu, giống như một tờ giấy, "Cậu chỉ có thể là của tôi."

Thưởng Nam sắp bị Ngu Tri Bạch bóp nát trong ngực, cậu khẽ cau mày, " Ngày đó chúng ta đã đồng ý với Trương Hỗ rồi, nếu lật lọng, người ta cũng sẽ giận đó."

"Hơn nữa, quà tôi cũng đã mua rồi, mua tùy tiện thôi, lần sau sinh nhật cậu, tôi sẽ mua cho cậu món tốt nhất."

"Tôi và Trương Hỗ chỉ là bạn học, còn với cậu mới là bạn. "Thưởng Nam vỗ vỗ lưng Ngu Tri Bạch.

Qua thật lâu, Ngu Tri Bạch mới từ từ buông cậu ra, cậu ta nâng khuôn mặt của Thưởng Nam dùng đồng tử đen nhánh quan sát hồi lâu, rồi mới cong môi mỉm cười, "Được, nếu Nam Nam lừa tôi, tôi sẽ làm Nam Nam thành người giấy, mãi mãi ở bên tôi."

Nói xong, Ngu Tri Bạch dùng chăn trùm Thưởng Nam vào bên trong, nhét chặt các góc chăn, đứng dậy đi rửa mặt.

Thưởng Nam ngây người nhìn hoa cỏ vẽ tay trên tường một lúc lâu, mới đột ngột ngồi bật dậy từ trên giường, " Cậu ta là người giấy sao lại còn rửa mặt đánh răng? Chẳng phải sợ nước sao?"

[14: Lúc bị tai nạn xe, cơ thể của cậu ta vẫn còn nguyên vẹn, cậu ta không phải người giấy bình thường. Ngoại trừ đôi mắt, các bộ phận khác của cậu ta không sợ nước, cậu có thể hiểu là cậu ta chống nước.]

[14: Người giấy bình thường làm sao có tư cách trở thành quái vật?]

[14: Nhưng tôi muốn nói thêm một chút, cậu ta có d*c v*ng độc chiếm rất mạnh, rõ ràng không phải quái vật thuộc hệ sinh vật. Tôi cứ nghĩ chỉ có quái vật của hệ sinh vật mới có tính độc chiếm mạnh như thế.]

Thưởng Nam cố gắng ngồi dậy từ trên giường, xếp lại chăn ngay ngắn, "Còn có hệ sinh vật sao?"

[14: Theo cơ sở dữ liệu hiển thị, chỉ là không có cung cấp thông tin chi tiết. Người giấy không thuộc hệ thống sinh vật, phân loại của thế giới này là linh dị phi nhân loại.]

Thưởng Nam không thấy điều gì quá đỗi kỳ quái, bởi ngay từ đầu Ngu Tri Bạch đã thể hiện sự nhận thức khác biệt với con người. Theo cậu ta, bạn bè là duy nhất, là độc chiếm. Cách cậu ta xử lý "phản bội" cũng không nằm trong phạm vi hành vi của con người.

"Thế giới này của tôi vốn dĩ đã xoay quanh cậu ấy, chỉ cần cậu ấy vui là được, cậu ấy vui thì tôi mới có thể đến thế giới tiếp theo." Thưởng Nam ngồi trước bàn học của Ngu Tri Bạch, chờ cậu ta quay lại.

Không phải đợi lâu, Ngu Tri Bạch từ phòng vệ sinh trở về, tóc cậu ta ướt, chỉ lau sơ qua bằng khăn lông. Thưởng Nam liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay, những giọt nước tích tụ đã lâu nhỏ xuống từ chóp tóc, những giọt nước trong suốt chảy dọc theo lông mày, sống mũi, khe môi rồi rơi xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!