Chương 9: Đang nghĩ về anh

Hề Nam lại đến nhà vệ sinh quen thuộc, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo, Trì Ngôn đang ôm eo cậu ở phía sau cười ngặt nghẽo, cười đến run cả người.

Rửa mặt xong, cầm máu xong, cùng với phụ kiện cỡ lớn trên người, Hề Nam vẫn chưa hết nóng mặt, cậu thấy Trì Ngôn thật sự quá xấu xa, vừa nói không thể tiến triển quá nhanh, giây sau đã động tay động chân sờ mó chỗ... chỗ... khụ.

Nhưng nếu cậu cố gắng một chút, không khóc, thì có phải là sau đó có thể tiếp tục không...

Thật quá kém cỏi. Hề Nam tự trách mình, phúc lợi được thân mật với Ngôn Ngôn vậy mà đã bị cậu tự tay chôn vùi, thật sự quá kém cỏi!

Ngôn Ngôn... Cậu đặt tay lên tay Trì Ngôn đang ôm eo mình, nhỏ giọng bàn bạc: Tiếp tục nhé?

Trì Ngôn bật cười, nghe giọng thì thầm của Hề Nam, anh càng cố tình trêu chọc cậu. Hề Nam nhận ra hành động của Trì đại lưu manh, mặt càng nóng hơn, cậu cảm thấy Trì Ngôn đang ám chỉ mình có thể tiếp tục.

"Vậy chúng ta lên giường..."

Không tiếp tục nữa. Trì Ngôn nói xong cố tình dừng lại một chút, nhưng vẫn dẫn Hề Nam về giường.

Nhìn phản ứng của Hề Nam, quả nhiên thấy cậu thất vọng, anh mới nói tiếp:

"Anh vừa chạm vào em, em đã khóc, bên dưới chưa khóc mà bên trên đã khóc rồi, bạn trai anh dù có nhiều nước đến mấy cũng không thể lãng phí như vậy chứ?"

Hề Nam cảm thấy Trì Ngôn nói gì cũng đúng, nhưng nói như vậy chẳng phải là Trì Ngôn sẽ không được chạm vào cậu nữa sao?

Được mà. Hề Nam khẳng định chắc nịch, cậu có thể, tuy trước đây rất ít khi khóc, nhưng cậu không thể để nước mắt cản trở việc cậu và Trì Ngôn ở bên nhau.

Khuôn mặt lạnh lùng kiên quyết phủ nhận lời nói đùa tục tĩu của Trì Ngôn, Trì Ngôn thấy cậu dường như không hề xấu hổ, liền muốn chọc cho cậu phải xấu hổ:

"Không được. Bạn trai em nhìn tên đã thấy nhiều nước, nhưng bạn trai em không được. Em xem, lý do em tên là Hề Hề mà không có bộ thủy là vì em đã chảy hết nước rồi."

"Cứ từ từ làm quen, anh Trì sẽ bù nước cho em."

... Lần này Hề Nam hiểu rồi, cậu suy nghĩ một chút, hiểu được Trì Ngôn đang nói đến chuyện gì. Vì là lời Trì Ngôn nói, nên cậu phải trả lời.

Vậy là Hề Nam nghiêm túc đáp lại Trì Ngôn:

"Nhưng sau này em sẽ trả lại cho anh."

Trì Ngôn: !!!!!!!!

Đây là cuộc đối thoại kiểu gì vậy!!! Cậu đã biến chàng trai ngây thơ đáng yêu của mình thành cái dạng vừa mở miệng đã nghiêm túc nói chuyện tục tĩu!!! Cậu thật có lỗi quá!!!

Nhưng Trì Ngôn không thể thua, Trì Ngôn là vua võ mồm thiên hạ:

"Vậy sau này là bao giờ?"

Hề Nam lại nghiêm túc suy nghĩ, cậu len lén nhìn Trì Ngôn một cái, rồi nhỏ giọng đáp:

"Nửa tháng nữa là được."

Nửa tháng?

Lần này Trì Ngôn thật sự không hiểu. Nửa tháng là sao?

"Nửa tháng nữa, em sẽ thành niên." Hề Nam ngoan ngoãn giải thích với Trì Ngôn.

Trì Ngôn: ???

"Thành niên? Bây giờ em vẫn chưa thành niên? Em vẫn còn vị thành niên?" Trì Ngôn kinh ngạc hỏi liên tiếp ba câu, anh nhớ Hề Nam chỉ nhỏ hơn anh một khóa, nhưng nếu cậu vẫn chưa thành niên thì tức là nhỏ hơn anh hai tuổi.

"Tính theo ngày sinh thì đã thành niên rồi, nhưng trên chứng minh thư là âm lịch, nên vẫn chưa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!