Chương 7: Vẫn muốn hôn nữa

Em... Em...

Sau khi chuyện xảy ra, cả hai đều sững sờ, đến khi hoàn hồn lại thì đồng thời lên tiếng.

Trì Ngôn không nhịn được mà chửi thề một tiếng, anh thấy thật sự quá điên rồ, Hề Nam vậy mà lại dám hôn mình trực tiếp! Chẳng lẽ dáng vẻ ngốc nghếch trước đây đều là giả vờ? Không, không thể nào, tuy Trì Ngôn rất sốc, nhưng anh cũng chỉ sốc thôi, sẽ không nghi ngờ sự đáng yêu của Hề Nam.

Sự đáng yêu của Hề Nam là thật!

Hề Nam muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy dù có giải thích thế nào cũng vô ích. Hành vi của cậu có gì khác với tên bi3n thái kia chứ? Cậu đã cưỡng hôn Trì Ngôn trong tình huống này... Trì Ngôn có thấy cậu ghê tởm không? Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cậu đã làm chuyện đó.

Cậu hình như thật sự là một kẻ tồi tệ...

"Em không nhịn được... Xin lỗi... Ngôn..." Hề Nam mở miệng nhưng lại dừng lại giữa chừng, cậu nghĩ, liệu Trì Ngôn có còn muốn mình gọi anh ấy là Ngôn Ngôn nữa không? Mình đã làm chuyện như vậy, Trì Ngôn sẽ không muốn làm bạn với mình nữa.

Tất cả đều là lỗi của cậu, tất cả đều là do cậu tự chuốc lấy.

"Trì Ngôn, xin lỗi anh."

Dù Trì Ngôn đã ghét cậu, cậu cũng sẽ không biện minh cho mình... Bởi vì nếu làm lại, có lẽ cậu vẫn sẽ không kiềm chế được bản thân... muốn hôn anh một cái.

Tuy Trì Ngôn vẫn còn đang sốc, nhưng anh hoàn toàn không có ý ghét bỏ Hề Nam, càng không muốn nghe Hề Nam nghiêm túc xin lỗi.

Nếu Hề Nam hoảng hốt nói xin lỗi với anh, có lẽ anh sẽ còn tinh quái nhân cơ hội này đòi chút bồi thường, nhưng vẻ mặt Hề Nam trông rất buồn bã, vừa nghiêm túc vừa dè dặt.

Trì Ngôn hoàn toàn không muốn biết tên này lại tự biên tự diễn thêm cái kịch bản lỗi thời nào nữa, chỉ đành nói thẳng:

"Sao lại gọi anh là Trì Ngôn rồi? Tuy em muốn gọi anh thế nào là quyền của em, nhưng vừa nãy em còn gọi anh là Ngôn Ngôn mà. Em hôn xong rồi định không chịu trách nhiệm sao?"

"Là lỗi của em... Xin lỗi anh." Hề Nam tiếp thu hơi chậm, vẫn đang tự trách mình, cậu không dám nhìn vào mắt Trì Ngôn, sợ ánh mắt thất vọng và chán ghét của Trì Ngôn dành cho mình sẽ khiến cậu càng thêm khó chịu.

!

Lần này đến lượt Hề Nam bị hôn, thủ phạm là Trì Ngôn.

"Lần này là lỗi của anh, anh chịu trách nhiệm." Hôn xong, Trì Ngôn còn li3m môi, nhìn chằm chằm Hề Nam, nếu cậu còn nói xin lỗi nữa thì anh sẽ giữ chặt cậu mà hôn thêm lần nữa.

!!!!!

Hề Nam trợn tròn mắt nhìn Trì Ngôn, cậu không dám tin Trì Ngôn vừa mới hôn mình. Hơn nữa Trì Ngôn còn nói... nói cậu không muốn chịu trách nhiệm với anh?

"Ngôn Ngôn... Em không có..."

Sau đó Trì Ngôn hôn cậu, rồi nói, anh sẽ chịu trách nhiệm với cậu...

Sao cậu lại thấy đầu óc mình trống rỗng thế này? Ý của Trì Ngôn nói muốn chịu trách nhiệm với cậu... là ý đó mà cậu đang nghĩ đến sao?

Bắt đầu rồi, nước mắt của Hề Nam lại bắt đầu rơi.

Sau cơn chấn động là sự ngạc nhiên vỡ òa, nếu cậu không nghe nhầm, Trì Ngôn đang nói... Trì Ngôn muốn chịu trách nhiệm với cậu, sau khi hôn cậu một cái, muốn chịu trách nhiệm với cậu?

Trì Ngôn... cũng thích cậu sao?

"Ngôn Ngôn... anh muốn chịu trách nhiệm với em sao?"

Anh có thích em không?

"Anh thấy em là muốn nhân cơ hội này được hôn thôi."

Quả nhiên, tên nhóc Hề Nam này, bị mình hôn hai lần rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện gì, đúng là một chàng trai kỳ diệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!