Chương 5: Nắm tay

Véo má Hề Nam đang đỏ mặt thêm một lúc nữa, Trì Ngôn kéo cậu lại tiếp tục chơi game cùng mình, nhưng không còn ngồi sát gần như lúc nãy nữa.

Nhưng chỉ một lúc sau, Trì Ngôn liền phát hiện, khoảng cách giữa mình và Hề Nam hình như gần hơn lúc nãy một chút, lại một lúc sau nữa, hình như lại gần hơn.

Em đang làm gì đấy?

Nhìn Hề Nam có vẻ mặt nghiêm túc, Trì Ngôn vẫn không nhịn được hỏi.

... Tai Hề Nam hơi đỏ, có cảm giác như đang làm việc xấu bị bắt quả tang.

"... Em không có động đậy."

"Được rồi, em không có."

Nếu em không động đậy thì sao lại biết anh đang hỏi gì? Trì Ngôn nhịn cười.

Nghe Hề Nam tự vạch áo cho người xem lưng, Trì Ngôn ngoài miệng qua loa đáp lại, trong lòng lại nghĩ đúng là cần phải để Hề Nam làm quen với việc tiếp xúc gần gũi với mình, nếu không sau này hai người thân mật một chút là em ấy lại khóc thì phải làm sao?

Cứ để em ấy tự điều chỉnh khoảng cách, làm quen từ từ vậy.

Sau khi dỗ dành Hề Nam xong, Trì Ngôn định để cậu giúp mình vượt qua màn chơi đã bị kẹt từ lâu, nhưng anh phát hiện Hề Nam chơi rất gà mờ. Cũng đúng thôi, với một người mới chưa từng xem qua hướng dẫn, đột nhiên bắt cậu chơi màn khó thì đúng là làm khó cậu.

Biết làm sao được, game thủ chuyên nghiệp Trì Ngôn lựa chọn bao dung cho khuyết điểm nhỏ này của cậu.

"Điện thoại của em đâu?" Trì Ngôn hỏi Hề Nam.

Hề Nam ngoan ngoãn lấy điện thoại đưa cho Trì Ngôn.

Không hề do dự, rõ ràng là đã quên mất hình nền điện thoại của mình là ảnh của Trì Ngôn.

Mở khóa màn hình liền nhìn thấy ảnh của mình, tuy trong lòng Trì Ngôn đã nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nghi hoặc, tinh quái hỏi Hề Nam:

"Ơ? Sao em lại có ảnh của anh thế?"

Hề Nam: !!!!!!!!!!

Cậu vậy mà lại quên mất!!!

Trong tình huống khẩn cấp, khả năng phản ứng của Hề Nam cũng không phải dạng vừa:

"Chắc là lúc trước tìm hiểu về trường, lướt diễn đàn thì tiện tay lưu lại thôi, không biết sao lại thành hình nền nữa, nếu anh không thích thì em đổi."

Trì Ngôn:

"Thì ra em cũng có thể nói một tràng dài như vậy à?"

Hề Nam: ...

Trêu chọc Hề Nam xong, Trì Ngôn rõ ràng càng vui vẻ hơn, Trì Ngôn vui vẻ còn được đà lấn tới:

"Nói mới nhớ, trước đây em vẫn luôn theo dõi anh sao?"

Ừm. Hề Nam gật đầu.

Không ngờ lần này cậu lại trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, hơn nữa còn trả lời rất dứt khoát. Trì Ngôn lại ngẩn người, tuy anh cảm nhận được Hề Nam thích mình, nhưng cũng nhận ra Hề Nam hình như muốn che giấu, không định tỏ tình với anh.

"Anh quá ưu tú, em luôn là người đầu tiên nhìn thấy anh." Thấy anh có vẻ khó hiểu, Hề Nam bổ sung thêm.

Cậu không nghĩ đây là chuyện gì khó nói, trong lòng Hề Nam, sự ưu tú của Trì Ngôn đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, dù không phải là tình cảm yêu đương, cũng sẽ vô thức chú ý đến anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!