Chương 2: Thầm mến

Sau khi dỗ Hề Nam xong, Trì Ngôn cũng thấy mình nên chính thức xin lỗi cậu:

"Cảm ơn em đã giúp anh, Tây Nam. Anh không hề có ý định đồng ý với hắn ta... Anh không nên nói với em như vậy. Sau khi em đã giúp anh mà anh lại nói thế, xin lỗi em nhé."

Tuy việc tay vẫn bị đối phương nắm lấy có hơi kỳ lạ, nhưng Trì Ngôn vẫn thành thật nhìn vào mắt Hề Nam mà nói.

Lông mi Hề Nam khẽ run, ánh mắt cậu rời khỏi Trì Ngôn: Ừ.

Hai người chìm vào im lặng.

Liếc mắt thấy Hề Nam dường như không có ý định buông tay mình ra, Trì Ngôn đành phải phá vỡ sự im lặng:

"Vậy từ hôm nay chúng ta coi như là bạn bè nhé?"

Hề Nam dường như không muốn giải thích lý do tại sao mình vừa khóc, Trì Ngôn cũng tinh tế không hỏi đến.

Tuy Hề Nam khóc rất khó hiểu, nhưng không biết vì sao anh lại thấy rất đáng yêu.

"Chúng ta là bạn bè rồi sao?" Hề Nam hỏi ngược lại, giọng điệu có vẻ hơi ngạc nhiên.

Đương nhiên rồi. Thấy cậu dùng khuôn mặt gần như không chút thay đổi biểu cảm mà làm ra vẻ mặt không thể tin được, Trì Ngôn thấy hơi buồn cười.

"Để anh giới thiệu lại với bạn nhỏ Tây Nam nhé, anh tên là Trì Ngôn, Trì trong nước ao, Ngôn trong ngôn luận."

Hề Nam hơi không vui khi bị gọi là bạn nhỏ, nhưng nghe lại thấy rất thân mật, không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành lặng lẽ đỏ tai. May mà Trì Ngôn không chú ý thấy.

Trì Ngôn.

Hề Nam đọc lại tên anh một lần, thầm nghĩ sao tên của Trì Ngôn lại hay như vậy. Hề Nam... Cậu nghĩ ngợi một chút, không biết giải thích tên mình thế nào, bèn nắm lấy tay Trì Ngôn, dùng ngón tay viết từng nét từng chữ lên đó.

Trì Ngôn chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, nhưng cũng đoán ra được từ những nét chữ phức tạp của Hề Nam rằng hóa ra anh vẫn luôn hiểu nhầm họ của cậu, chữ Hề của cậu không phải là Hề trong Tây.

Vừa viết, Hề Nam vừa nói tiếp: Là Hề trong hề lạc.

Không biết vì sao, Trì Ngôn không thích nhìn Hề Nam với dáng vẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh này lại dùng từ hề lạc để giải thích họ của mình.

Thấy Hề Nam đã viết xong, anh liền nắm lấy tay cậu, lắc lắc:

"Vậy em thêm anh vào là Khê trong suối nhỏ."

... Hề Nam lần đầu tiên cảm thấy tên mình cũng thật đẹp.

Thì ra cũng có người giải thích cho cậu như vậy... Cậu nghĩ hay là hôm nay đổi tên thành Khê luôn nhỉ.

Thấy Hề Nam có vẻ đang ngẩn người suy nghĩ gì đó, Trì Ngôn không nhịn được mà véo má cậu một cái. Anh chưa từng thân mật với ai như vậy, nhưng với Hề Nam

- rõ ràng là một anh chàng đẹp trai, lạnh lùng, nhưng Trì Ngôn lại thấy cậu đáng yêu ở mọi chỗ, không nhịn được muốn véo má cậu để nhìn vẻ ngoan ngoãn của cậu.

... Hề Nam không từ chối, cũng có thể là không kịp từ chối. Đang lúc cậu suy nghĩ có nên véo lại mặt Trì Ngôn không thì Trì Ngôn đã nắm tay cậu định rời đi.

Lúc này đã gần đến giờ ăn trưa, sau tiết hai buổi sáng thì hôm nay Trì Ngôn không còn tiết học nào nữa. Bạn bè bình thường thì sẽ làm gì nhỉ? Trì Ngôn không rõ lắm, nhưng anh biết giờ ăn trưa phải ăn cùng bạn bè.

Bị dắt đi một cách ngoan ngoãn, Hề Nam không hỏi gì cả, tâm trí cậu hoàn toàn đặt trên bàn tay đang nắm lấy tay mình của Trì Ngôn... Cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày thật sự trở thành bạn bè với Trì Ngôn, chưa từng nghĩ đến việc Trì Ngôn nhìn thấy cậu khóc mà không hề tỏ ra chán ghét.

Trì Ngôn thật sự quá tốt rồi.

—— Cậu đã yêu Trì Ngôn từ cái nhìn đầu tiên.

Từ ngày cậu bước vào trường, đã nhìn thấy Trì Ngôn, đại diện học sinh ưu tú, đang phát biểu tại lễ khai giảng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!