Chương 28: Phiên ngoại 1: Tần Phong VS Hàn Linh Linh

Tần Phong quen Hàn Linh Linh là tại một lớp học đàn guitar.

Lúc đó, Tần Phong đi ngang qua một cái cầu vượt, anh nhìn thấy một người đang đàn guitar hát rong, cảm thấy người đó quá tuyệt. Đầu óc anh lúc đó liền nóng bừng lên, tưởng tượng đến một bức tranh tuyệt mỹ.

Một người u sầu mà đẹp trai, người đó mặc áo sơ mi kẻ sọc, trên tay là đàn guitar, trong miệng hát: "Hoa mùa xuân nở trong gió mùa thu và nắng mùa đông."

Sau đó, một nhóm các cô gái tới vây quanh xem và hét lên đẹp trai quá, sau đó thả tiền giấy vào hộp tiền trước mặt người con trai đó.

Tần Phong đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, không kìm chế được mà lập tức quyết định muốn đi học đàn guitar, về sau muốn tới cầu vượt hát rong mà sống.

Không ngờ tới, trong lớp học guitar lại có một cô gái đặc biệt ngoan ngoãn lại đáng yêu. Sau đó, Tần Phong mới biết được vũ lực của cô gái này giá trị bằng một trăm lực lượng, sức sát thương ngang bằng vương giả.

Trong tiết học đầu tiên, Tần Phong liền biết được, thì ra cô gái đó tên là Hàn Linh Linh.

Kết thúc giờ học, Tần Phong liền phi cái chân chó tới trước mặt Hàn Linh Linh, nở một nụ cười lấy lòng, nói: "Linh Linh, xem ra em đàn khá tốt, hai ta thêm Wechat đi, có thời gian thì em dạy anh một chút!"

Hàn Linh Linh liếc mắt nhìn anh, xác thật đúng là soái ca, vóc dáng cao, giá trị nhan sắc cao, chỉ là trình độ thật không cao!

"Tôi dựa vào cái gì mà dạy anh chứ? Hay là tôi tịch thu học phí của anh nhé!" Hàn Linh Linh cười nhìn anh, ngữ khí mang theo sự trêu chọc.

Tần Phong gãi đầu, khẽ cười nói: "Nói như vậy, anh đưa em học phí là em có thể dạy anh sao? Vậy em nói đi, học phí bao nhiêu tiền? Một bữa cơm có đủ không, nếu không đủ, vậy hai bữa."

Hàn Linh Linh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cũng được, đây là chính miệng anh nói đó. Tôi dạy cho anh một lần, anh phải mời tôi ăn cơm."

"Được, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy." Tần Phong đặc biệt vui vẻ nói, lại có một chút khẩn trương hỏi: "Cái kia, anh mời em ăn cơm, bạn trai em không khó chịu sao?"

Hàn Linh Linh khẽ cười, đặc biệt tự nhiên mà nói: "Tôi không có bạn trai, chỉ cần bạn gái anh không khó chịu là được."

"Anh cũng độc thân, làm gì có bạn gái chứ? Nhưng mà, nói không chừng là sắp có rồi." Trên mặt Tần Phong tươi như hoa nở.

Đàn guitar như tiếng nói chúng, còn chuông gió lại là sính lễ, hai người nhanh chóng lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, Tần Phong còn tỏ tình thật long trọng.

Trên mặt đất phủ đầy cánh hoa hồng, trên không trung tràn ngập bóng bay kết thành chữ LOVE, Tần Phong quỳ một gối xuống, trong tay cầm hộp nhẫn, kích động lớn tiếng hỏi: "Hàn Linh Linh, anh yêu em, em có đồng ý làm bạn gái anh không?"

Hàn Linh Linh đón nhận cái nhẫn, ngượng ngùng cười, nhẹ giọng trả lời: "Em đồng ý."

Đêm đó, Tần Phong nói muốn đưa Hàn Linh Linh đi xem phim, kết quả lại tới khách sạn có rạp chiếu phim.

Lý do Tần Phong đưa ra chính là, vé xem phim không mua được, hơn nữa trong rạp chiếu phim nhiều người như vậy, không thể an tâm mà xem phim. Cho nên tới khách sạn có rạp chiếu phim, chỉ có hai người cùng nhau xem phim, như thế thật tuyệt!

Hàn Linh Linh liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra ý đồ của Tần Phong, nhưng không dễ để địch lên tàu như vậy! Hơn nữa, Tần Phong trông rất đẹp trai, ngay cả khi anh có bất kỳ ý đồ nào, chính mình cũng không phải bất lợi!

Quả nhiên, lúc đầu, Tần Phong chỉ giả vờ làm chính nhân quân tử trong một thời gian. Dần dần, Tần Phong cũng không thể ngụy trang được nữa.

Tần Phong ôm Hàn Linh Linh, duỗi tay từ bên hông cô đi lên, Hàn Linh Linh cảm thấy cả người như muốn mềm nhũn ra, lại có chút tê dại, nhỏ giọng nói: "Bỏ tay ra, đừng chơi lưu manh."

"Anh thích chơi lưu manh thì em có thể làm gì được chứ?" Tần Phong cười xấu xa, chụt một tiếng, môi anh tìm đến môi Hàn Linh Linh, thật mềm, lại thật ngọt.

Hàn Linh Linh vươn tay ra túm lấy cái tay đang không an phận của Tần Phong, mỉm cười nói: "Tần Phong, em biết anh muốn cái gì. Như vậy đi, chúng ta cùng vật tay, ba trận thắng hai, nếu anh thắng, anh muốn làm gì em cũng đều phối hợp với anh!"

Mẹ kiếp, trên đời này còn có chuyện nào tốt như vậy chứ! Cái này không phải là chủ động lấy thân báo đáp anh sao? Tần Phong liền lập tức đồng ý.

Nhưng, Tần Phong vẫn là xem nhẹ sức lực của Hàn Linh Linh, tay hai người giao nắm, Tần Phong chỉ dùng đủ lực, còn Hàn Linh Linh lại hờ hững như không.

Thoạt nhìn, Hàn Linh Linh căn bản là không dùng sức, Tần Phong lại là chết sống không dịch chuyển.

Mất mặt, quá mất mặt! Thể lực không bằng vợ, còn có gì để nói sao? Thật là vô lý!

Hàn Linh Linh khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo sự khinh miệt: "Tần Phong, đừng uổng phí sức lực, em chính là Judo đoạn 8 (*) đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!