Chương 22: Thông báo chính thức, hiểu ý tôi chứ

Hát cũng đã hát, rượu cũng đã uống xong, mọi người từ trong quán bar đi ra, ai về nhà người nấy, đã đến lúc làm cái việc đứng đắn kia.

Hàn Linh Linh lái xe đưa Tần Phong về nhà. Trương Đông Lương cũng đưa Diệp Minh Xuyên về nhà xong, liền đưa Diệp Nam Cầm thẳng về nhà mình.

Tim anh lúc này đập rất nhanh, trước kia chưa quen cô, anh cũng chưa từng gấp gáp muốn làm loại chuyện này. Chỉ là hiện giờ có Diệp Nam Cầm, đặc biệt là suýt từng được nếm trải cái tư vị đó, trái tim anh lúc nào cũng ngo ngoe rục rịch, càng thêm bồn chồn bất an.

Hai người bước vào cửa, giày cũng chưa kịp thay ra, Trương Đông Lương đã đẩy Diệp Nam Cầm dựa vào vách tường. Đôi tay chống lên bả vai cô, cúi xuống hôn ngấu nghiến cô, môi lưỡi triền miên dây dưa với nhau.

Diệp Nam Cầm cảm thấy thân thể mình như muốn nhũn ra, cô nhẹ nhàng đẩy Trương Đông Lương, xấu hổ cúi đầu nói: "Vào phòng ngủ."

Trương Đông Lương chế trụ eo cô, vòng tay qua ôm cô lên, hai chân Diệp Nam Cầm thuận thế quấn chặt quanh bụng anh.

Hai người tiến vào phòng ngủ, Trương Đông Lương nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh đóng cửa lại, nghĩ thầm: Lần này, Husky không thể quấy rối chuyện tốt của anh rồi.

Trương Đông Lương quá vội vàng, chân không cẩn thận đụng phải mép giường, anh nhăn mặt lại, phát ra một tiếng chửi thề.

Diệp Nam Cầm nhìn vẻ mặt thống khổ của anh, cô ngồi dậy dựa vào cái gối để trên đầu giường, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Anh còn bị thương đấy, chẳng phải bác sĩ đã nói phải tĩnh dưỡng thật tốt sao. Nếu không, một vài ngày nữa anh bình phục hoàn toàn rồi chúng ta tính tiếp."

Trương Đông Lương vội vàng nói: "Không sao, chân anh bị thương, nhưng chỗ khác thì cứng rồi. Vợ, anh muốn, thật sự rất muốn."

Diệp Nam Cầm nghiêm mặt, trực tiếp cự tuyệt nói: "Không được, chân anh đang bị thương, phải chú ý tới nó. Bây giờ, bây giờ không thể vận động kịch liệt được, tương lai vẫn còn dài mà."

Trương Đông Lương nhíu mày tỏ vẻ đau khổ, lời nói lại càng táo bạo hơn: "Sau này là lúc nào chứ? Anh không nghĩ tới sau này, anh chỉ muốn em ngay bây giờ thôi."

Nói xong, Trương Đông Lương dựa vào mép giường, cúi người cởi nút áo Diệp Nam Cầm ra.

Diệp Nam Cầm vươn tay gạt tay anh ra, nghiêm mặt nói: "Nếu anh không nghe lời, không chịu tĩnh dưỡng thật tốt, em cũng không cần anh nữa. Em đi chỗ khác ngủ, anh cứ ngủ ở đây đi."

"Đừng mà vợ, lần đầu tiên em ngủ lại ở nhà anh mà tách ra hai nơi riêng biệt sao?"

Trương Đông Lương cười lấy lòng, anh giật giật ống tay áo Diệp Nam Cầm, giọng nói có chút làm nũng: "Vợ, anh nghe em, đêm nay anh cũng sẽ không chạm vào người em. Em ngủ cùng anh ở đây, được không, vợ, em là tốt nhất."

Diệp Nam Cầm bị anh quấn lấy, không còn cách nào khác đành phải đồng ý, nhưng cô vẫn đưa ra một yêu cầu: "Em có thể ngủ cùng anh, nhưng không cho phép anh được động chân động tay. Còn nữa, không được nói, anh chỉ sờ một chút, anh chỉ cọ thôi không tiến vào đâu, nghiêm cấm."

Trương Đông Lương gục đầu xuống, bất lực mà nói: "Biết rồi mà, anh đảm bảo, chỉ là đơn thuần ngủ với em thôi, chờ anh khỏi chân thì chúng ta làm, em hài lòng rồi chứ?"

Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, hai người cởi quần áo, sau đó tắt đèn, ở giữa cách nhau một khoảng, tựa như không có chuyện gì nằm bên cạnh nhau.

Trương Đông Lương đang nằm vợ mình như hoa như ngọc thế, sao có thể bất động không có phản ứng gì được chứ, nếu không thì anh đã làm hòa thượng rồi.

Anh thử vươn tay ra, đặt ở trên tay Diệp Nam Cầm, thấy cô không có phản ứng, Trương Đông Lương càng thêm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tay anh đi xuống dưới, sờ đến eo Diệp Nam Cầm.

Hai mắt Diệp Nam Cầm vẫn còn lim dim, cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Anh còn như vậy nữa thì em sẽ tìm chỗ khác ngủ đấy."

Trương Đông Lương không dám làm bậy nữa, đành ngoan ngoãn rút tay về, không tình nguyện nhắm mắt lại ngủ.

Nửa đêm, Trương Đông Lương bị lạnh mà tỉnh giấc. Anh mở mắt ra, nương theo ánh trăng nhàn nhạt nhìn thấy Diệp Nam Cầm quay lưng về phía anh, chăn cũng đều bị cô cuốn đi theo.

Vợ, em đem chăn cuốn đi như vậy thì anh đắp bằng cái gì? Bằng không khí à?

Trong lòng Trương Đông Lương lặng lẽ chửi thầm một câu, lại không muốn cô tỉnh giấc, đành phải rón rén bò dậy, nhẹ nhàng mở tủ ra lấy thêm một cái chăn nữa đắp lên người mình.

Thế này thì tốt rồi, cùng giường không cùng gối còn chưa nói đến, bây giờ ngay cả chăn cũng không thể đắp chung một cái!

Tủi thân, tủi con mẹ nó thân mà!

Trương Đông Lương lăn lộn một lúc lâu, khó có thể đi vào giấc ngủ, bên cạnh là cô vợ bé nhỏ xinh đẹp như vậy, tâm can anh ngứa ngáy vô cùng, cứng mẹ nó rồi! Này phải làm thế nào!

Không được, chính mình nhất định phải hôn một cái, giảm bớt khó chịu một chút. Trương Đông Lương nghĩ vậy liền quay người sang, rất nhẹ mà ngẩng đầu lên, hôn lên môi Diệp Nam Cầm một cái, vụng trộm cười một lúc mới cảm thấy mỹ mãn mà nằm xuống tiếp tục ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!