Trương Đông Lương chau mày, việc này xác thật là có chút khó làm. Nếu cẩn thận suy xét lại, những lời Thẩm Gia Kỳ nói cũng không vô lý.
Như vậy, chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là Thẩm Gia Kỳ tự lấy thân mình làm con tin, đàm phán với Hàn Văn Hạo. Để cảnh sát mai phục ở bên ngoài, vào thời khắc mấu chốt thì xông vào, nhất định sẽ bắt được Hàn Văn Hạo.
Tuy rằng việc này cực kỳ nguy hiểm, nhưng cậu em vợ gặp nạn, anh nhất định phải giúp!
Trương Đông Lương nói ra ý tưởng của mình, mặt Diệp Nam Cầm nhanh chóng đen đi, một bên là em trai, một bên là bạn trai, ai gặp nguy hiểm, cô cũng đều lo lắng.
Hơn nữa, em dâu đang mang thai của cô còn thân phó tham dự Hồng Môn Yến (*)!
(*) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
"Cái này có thể ổn sao?" Diệp Nam Cầm có chút khó xử nói: "Chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Một hai phải biến em ấy thành con tin?"
Trương Đông Lương nhìn Diệp Nam Cầm, ánh mắt thập phần kiên định, anh vươn tay ra, gắt gao cầm lấy tay Diệp Nam Cầm.
Cảm nhận được xúc cảm ấm áp của bạn trai, Diệp Nam Cầm thấy an tâm hơn một chút, nhưng vẫn lo lắng nhìn Trương Đông Lương.
"Em yên tâm, em trai em với Gia Kỳ, anh dù có phải liều mạng cũng sẽ đem bọn họ trở về an toàn." Trương Đông Lương trịnh trọng nói, anh suy nghĩ một chút, ra vẻ thoải mái mà khuyên bảo: "Em cứ ở nhà đi, không cần cùng đi đâu. Anh bảo vệ cho hai người bọn họ cũng đã đủ bận rồi, em đi cùng, ngược lại lại cho anh thêm cái gánh nặng!"
Diệp Nam Cầm có chút sốt ruột nói: "Không được, đó là em trai của em, em không thể không đi được, thêm một người phe chúng ta càng đông hơn."
Thẩm Gia Kỳ còn một chút lý trí, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Chị, nếu không thì lúc bọn em tới gặp mặt Hàn Văn Hạo, cũng sẽ có cảnh sát hiệp trợ. Chị đi theo ở rất xa bọn em, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng có thể tùy thời cơ mà giúp đỡ lẫn nhau."
Cái này xem như là biện pháp chiết trung nhất, Trương Đông Lương và Diệp Nam Cầm đều đồng ý.
Ngay sau đó, Thẩm Gia Kỳ dựa theo yêu cầu của Hàn Văn Hạo, còn Trương Đông Lương lái xe, đi tới địa điểm đã được chỉ định. Đương nhiên, Hàn Văn Hạo đã để cho bọn họ đi một vòng, thay đổi địa điểm ba lần, Thẩm Gia Kỳ mới có thể gặp mặt Hàn Văn Hạo.
Trong một khu nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, xung quanh hoang tàn vắng vẻ.
Hàn Văn Hạo đối với Diệp Minh Xuyên mà ghi hận trong lòng, đã sớm không còn gì có thể xóa bỏ.
Thấy Diệp Minh Xuyên buổi tối một mình đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo nhân lúc bốn bề vắng lặng, chạy vọt tới, đầu tiên là dùng gậy đánh Diệp Minh Xuyên một cái, sau đó dùng thuốc mê tẩm trên khăn lông bịt mũi cùng miệng Diệp Minh Xuyên lại, chờ đến lúc Diệp Minh Xuyên ngất đi, liền đưa tới cái nhà xưởng bỏ hoang này.
Lúc Diệp Minh Xuyên tỉnh lại, Hàn Văn Hạo đã trói cậu vào cột nhà, trong miệng bị nhét khăn lông, không thể động đậy.
Hàn Văn Hạo nhìn Diệp Minh Xuyên bằng ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cậu ta mang theo một nụ cười nhạo báng. Cậu ta tiến tới hết đấm rồi lại đá, vừa đánh vừa mắng chửi, cậu ta chỉ dừng lại khi chính mình đã mệt mỏi.
Diệp Minh Xuyên bị động chịu đánh, trên người nhiều chỗ bị đánh đã bắt đầu ứa máu, khóe miệng cũng chảy máu, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đấy phiến cửa sắt ra, Thẩm Gia Kỳ thấy cảnh tượng trước mặt đau lòng không thôi, bước chân cũng trở nên nhanh hơn, cô ấy muốn đi tới nhìn Diệp Minh Xuyên.
Hàn Văn Hạo rút từ bên hông ra một con dao găm, kề ở bên cổ Diệp Minh Xuyên, hung tợn nói: "Cô thử tiến tới thêm một bước nữa xem, tôi liền giết chết nó."
Thẩm Gia Kỳ cùng Trương Đông Lương đứng cách đó không xa, Trương Đông Lương ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trấn định: "Người anh em, giết người sẽ phải đền mạng. Cậu có điều kiện gì thì nói với tôi."
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn Trương Đông Lương một cái, giọng nói lạnh băng: "Lần trước chính là anh làm hỏng chuyện của tôi, lần này anh cũng lại tới sao. Thẩm Gia Kỳ, không phải tôi đã nói với cô chỉ được tới một mình sao? Cô đã đồng ý với tôi rồi, lại không làm được, cô biết hậu quả của chuyện đó như thế nào chứ. Hôm nay tôi sẽ cho cô tận mắt nhìn thấy, người mà cô yêu nhất sẽ chết trước mặt cô!"
Thẩm Gia Kỳ vội giơ tay làm cái thủ thế ngăn cản, cầu xin nói: "Đừng, Hàn Văn Hạo, anh đừng như vậy, đừng kích động, chúng ta từ từ nói chuyện được không. Chỉ cần anh thả Minh Xuyên ra, chuyện gì tôi cũng đều đồng ý với anh. Rốt cuộc anh muốn cái gì? Tôi đều cho anh!"
"Tôi muốn cô, cô cũng đồng ý sao?" Cơ mặt Hàn Văn Hạo có chút run rẩy, cái tay cầm dao cũng run theo: "Cô chính là kẻ lừa đảo, phụ nữ các cô đều là kẻ lừa đảo! Cô rõ ràng biết tôi thích cô, vậy mà còn thông đồng với anh em của tôi, cùng với hắn ta ở bên nhau!"
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Diệp Minh Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy sự thù hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh em tốt, mẹ nó mày dám đối với tao như vậy ư? Cướp đi người con gái của tao, rất vui vẻ phải không? Mang thai con của mày, rất đắc ý phải không? Chúng mày chính là đôi gian phu dâm phụ, tao sẽ giết mày trước, rồi sau đó giết cô ta, cả một lũ cùng nhau xuống địa ngục, xem ai sợ ai!"
Trương Đông Lương trợn tròn mắt, cái ý nghĩ trong đầu nhanh chóng tan đi, thần sắc nghiêm túc, nói: "Người anh em, cái chuyện tình cảm này đều là người ta tình nguyện. Ngưu không uống thủy cường ấn đầu (*), không lý nào lại như vậy! Mặc kệ hai người có thù oán gì với nhau, nhưng Minh Xuyên cũng đã từng là anh em tốt của cậu, cậu xảy ra chuyện, Minh Xuyên khẳng định sẽ giúp cậu.
Một khi đã trở thành anh em, chính là bạn bè tri kỉ cả đời, nói trở mặt liền trở mặt, làm người ta cảm thấy thật buồn lòng thất vọng!"
(*) Ngưu không uống thủy cường ấn đầu (ép một con bò uống nước bằng cách ấn đầu nó vào trong nước): ẩn dụ việc sử dụng mọi cách để ép buộc người kia phải làm theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!