Trong thâm tâm Diệp Nam Cầm vốn dĩ rất vui sướng, lại vì những lời này mà có chút nghẹn. Người khác tỏ tình đều rất dịu dàng, làm đối phương cảm thấy vô cùng lãng mạn và ấm áp, như thế nào tới lượt chính cô, lại, lại như gà bay chó sủa vậy?
Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, mặt vô cảm nói: "Tôi có thể đồng ý, nhưng với một điều kiện."
"Điều kiện gì, em nói đi." Đuôi lông mày cùng khóe mắt của Trương Đông Lương đều tràn ngập sư vui mừng, nụ cười rạng rỡ trên môi, thiếu chút nữa muốn nhảy cẫng lên.
Diệp Nam Cầm ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Anh thật nghiêm túc, đem những câu vừa rồi, dùng ngữ khí thật dịu dàng nói lại một lần nữa."
Trương Đông Lương ồ lên một tiếng, nhỏ giọng nói: "Cái này, anh, cái này..."
"Không phải câu này, câu trước đó, lời tỏ tình!" Diệp Nam Cầm có chút tức giận, cô cảm giác chính mình sắp phát điên lên.
Trương Đông Lương nghĩ nghĩ, đứng thẳng người lên, cúi đầu, đối diện với mắt Diệp Nam Cầm, ánh mắt vô cùng dịu dàng, chân thành nói: "Nha đầu, anh thích em, chúng ta hẹn hò đi."
Diệp Nam Cầm gật đầu, nhẹ giọng nói được.
Trương Đông Lương nghe thấy từ được phát ra từ miệng cô, lập tức ôm Diệp Nam Cầm lên, tại chỗ xoay một vòng mới đặt cô xuống, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Từ hôm nay trở đi, em chính là người yêu anh, anh thật sự rất vui, anh còn muốn làm một điều nữa."
Diệp Nam Cầm đỏ ửng mặt mày, dùng tay vuốt vuốt lại mấy sợi tóc của mình, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Anh muốn làm gì?"
Trương Đông Lương lại một lần nữa ôm lấy Diệp Nam Cầm, đem cô dựa vào lồng ngực mình, cằm cọ cọ lên tóc cô, cúi đầu tiến tới bên tai cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Vợ, anh muốn hôn em."
Cô đã sớm biết đàn ông chính là sinh vật được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chỉ cần chính mình buông lỏng, họ đều muốn yêu cầu tất cả mọi thứ!
"Lần sau đi." Dù gì cô vẫn là một cô gái vô cùng rụt rè, Diệp Nam Cầm trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị này.
Trương Đông Lương nâng đầu cô lên, nhìn Diệp Nam Cầm, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa. Anh nhích gần lại từng chút từng chút một về phía Diệp Nam Cầm, môi anh từ từ chạm vào môi Diệp Nam Cầm.
Trong mắt Diệp Nam Cầm lộ ra sự bất đắc dĩ, bạn trai cô quả không biết xấu hổ mà, một hai phải hôn cô ngay bây giờ sao?"
"Không được, bây giờ..." Diệp Nam Cầm còn chưa nói xong, bàn tay phía sau lưng không an phận mà dùng sức, đem cô đẩy về phía trước, môi cô lập tức chạm vào môi Trương Đông Lương.
Trương Đông Lương ôm lấy đầu Diệp Nam Cầm, nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn dài này. Đầu lưỡi có chút không khống chế mà vươn tới, đảo quanh môi Diệp Nam Cầm, thậm chí còn muốn cạy răng cô ra, để tìm đồng bạn của mình.
Diệp Nam Cầm cảm thấy có chút khó thở, cô dùng sức đấm đấm vào ngực Trương Đông Lương, cố đẩy anh ra, rốt cục cũng rời ra được khỏi anh.
"Anh, sao anh có thể lưu manh như thế chứ, người ta đã nói không cho hôn, anh còn cố mà hôn tới. Anh, anh đều không suy nghĩ tới cảm nhận của người khác." Diệp Nam Cầm xấu hổ tới mức hai má đều đỏ hồng lên, thần sắc mang theo chút tức giận.
Trương Đông Lương ra vẻ tổn thương, nói đùa: "Rõ ràng là em đụng vào anh, là em chủ động hôn anh đó chứ!"
"Anh, anh không kéo em, thì em đâu có đụng vào anh chứ?" Hô hấp của Diệp Nam Cầm có chút tăng thêm, càng thêm xấu hổ buồn bực nói: "Anh vô sỉ, vô lại, lưu manh, anh..."
Không đợi Diệp Nam Cầm nói xong, Trương Đông Lương đã kéo cô vào trong lòng, lại một lần nữa dùng môi chặn những lời cô đang nói.
Lại một nụ hôn sâu nữa, chờ đến lúc Diệp Nam Cầm được buông ra, cô cảm thấy dường như mình đã tiêu hao rất nhiều sức lực.
"Vợ, em nói đúng, là anh vô lại, lưu manh." Đôi mắt Trương Đông Lương lóe sáng lên, khóe miệng mỉm cười: "Còn một câu nữa, anh muốn nói với em rằng, anh yêu em."
Diệp Nam Cầm nhất thời không biết nên phản ứng lại như nào, cô sợ nếu cô còn nói nữa, cô sẽ lại bị hôn! Bạn trai cô hôn cô, càng mắng anh, anh lại càng hôn hăng say hơn, làm sao bây giờ?
Ra rồi, 36 kế, chuồn là thượng sách.
"Em lên nhà trước, anh về đi." Diệp Nam Cầm nói xong, không đợi Trương Đông Lương phản ứng lại, liền xoay người đi lên lầu.
Trương Đông Lương đứng yên ở dưới cửa rất lâu, dư vị của nụ hôn vừa rồi đến bây giờ, anh vẫn còn có chút chưa thể hoàn hồn được. Rõ ràng chuyện mới vừa xảy ra, lại có chút gì đó mê ly không thể dứt ra được.
Đèn đường hai bên tỏa ra những quầng sáng vô cùng dịu nhẹ, đem thân ảnh anh kéo dài trên mặt đường. Từng cơn gió nhẹ nhàng thôi qua gương mặt anh, trong không khí dường như tràn ngập hơi thở ngọt lành.
24 năm qua đối mặt với sương, gió, tuyết, anh đều có thể vượt qua được. Đối với sự ngọt ngào hiện tại, anh nhịn không được mà một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!