Một ngày nào đó, bạn mở mắt, như thường lệ mở di động trước tiên.
Nhìn thời gian, đồng hồ hiển thị đúng 12 giờ đêm.3
Bạn cảm thấy nhàm chán, lại không hề buồn ngủ, vì thế mở app tiểu thuyết Tấn Giang.
Mở kho tiểu thuyết, phát hiện không có gì mới, vì thế bạn vào thanh tìm kiếm trên Tấn Giang, chọn tìm tiểu thuyết đã kết thúc, định kiếm một quyển để giết thời gian trong hằng hà sa số tiểu thuyết, bạn lướt lại lướt, sau đó phát hiện một quyển tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》mới được hoàn thành.
Tên tiểu thuyết làm bạn cảm thấy như tìm được điều mới lạ, vừa lúc bạn cũng có hứng thú với loại bệnh chiếm hữu này, vì thế bạn nhấn vào.
Mơ hồ nhìn tóm tắt, phát hiện quyển tiểu thuyết này vô danh không người hỏi thăm, ôm ý nghĩ thiên sứ nhỏ ấm áp giúp đỡ người gặp khó khăn, bạn ấn mở tiểu thuyết.
Mới vừa nhìn chương một, bạn liền phát hiện tác giả này dùng ngôi thứ hai viết tiểu thuyết.
Vcl! Cái quái gì vậy! Tiểu thuyết còn có thể dùng ngôi thứ hai?
Bạn nghĩ thầm mẹ nó thiểu năng trí tuệ, lập tức muốn ấn nút home, nhưng ánh mắt lại đột nhiên ngó đến một dòng chữ in đậm được đánh gạch ngang trong văn bản.
[Người chơi vui lòng niệm thần chú "Tác giả chơi đồ
"để tiến vào trò chơi!!] Nội tâm bạn không ngừng chửi rủa, định lập tức thoát không xem loại tiểu thuyết rác rưởi này, nhưng ngoài miệng bạn nói không cần, thân thể lại rất thành thật, vì thế trong lòng thì thầm bốn chữ"Tác giả chơi đồ", trước mắt bạn đột nhiên hiện một hàng chữ.
[Trò chơi đang được tải... Người chơi vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.]
Dòng chữ lơ lửng xuất hiện trên không trung, khi ấy bạn ngẩn người, đem điện thoại đặt bên cạnh, duỗi tay sờ, phát hiện ngón tay xuyên qua dòng chữ đó.1
Vcl! Đây là loại công nghệ cao gì vậy!
Bạn bắt đầu sợ hãi, nghi ngờ tác giả có phải thành viên tổ chức ** gì đó không, nếu bắt cóc rồi đem bạn cho người ngoài hành tinh thì làm sao bây giờ.
Chỉ là bạn còn chưa kịp nghĩ gì thêm, đột nhiên ngoài cửa sổ hiện lên một tia chớp, trước mắt trắng xóa, bạn liền hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm tỉnh lại, bạn phát hiện mình đang ở trong một biệt thự rất lớn, bên ngoài mưa rơi tí tách, một người phụ nữ mặc váy đỏ ôm mông đưa lưng về phía bạn xắt rau, còn bạn thì đang ngồi trên sàn nhà.
Bạn nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện xa xa có một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đeo cà vạt ngồi đọc báo trước bàn ăn, tiếng xắt rau cùng tiếng lật báo vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, mâu thuẫn một cách khó tả.
Bạn vừa cúi đầu thì thấy không biết từ khi nào mà bàn tay bạn đã bị thu nhỏ, thật ra không chỉ mỗi bàn tay mà cả người bạn đều bị thu nhỏ.
Bạn kinh ngạc nhìn chiếc gương cách đó không xa, phát hiện bạn biến thành một cô bé mặc váy công chúa hồng nhạt.
Dựa theo dáng vẻ này, chắc bạn tầm khoảng bốn tuổi.
Bạn ngơ ngác nhìn lên, phát hiện trên không hiện lên vài dòng chữ màu đỏ.
[Nhắc nhở của trò chơi: người chơi sắm vai một người có bệnh chiếm hữu trong gia đình này, bắt đầu từ năm bốn tuổi, mỗi ngày trải nghiệm cuộc sống mang bệnh chiếm hữu.]
[Cách thức bắt đầu trò chơi: mời người chơi niệm bốn chữ "Tác giả chơi đồ
"để bắt đầu trò chơi, lưu ý, trò chơi một khi đã bắt đầu thì sẽ không thể tạm dừng.] Đọc xong hai dòng chữ này thì bạn cũng hiểu vì sao tiểu thuyết này tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》, chỉ kỳ lạ ở chỗ bạn thật sự tiến vào trong trò chơi. Bạn thì thầm"Tác giả chơi đồ
"rồi bắt đầu trò chơi. Trò chơi được bắt đầu, dòng chữ lớn kia dần biến mất. Bạn bò trên mặt đất, vô cùng tò mò với thế giới xa lạ này. Đột nhiên, bạn nghe thấy một tiếng ** đau đớn, hướng mắt theo âm thanh, bạn phát hiện người phụ nữ đưa lưng về phía bạn xắt rau bị đứt ngón tay. Bà ngồi xổm xuống, con dao rơi xuống đất, tuy rằng bà dùng tay trái ôm lấy miệng vết thương nhưng máu vẫn chảy không ngừng từ khe hở giữa các ngón tay. Chắc bà là"mẹ" của bạn, bạn đứng lên chạy qua đó, phát hiện khuôn mặt xinh đẹp của bà nhăn nhó vì đau.
"Lộ Lộ, mẹ không sao". Những lời này như được bà rít qua kẽ răng.
Vẻ mặt của bà cùng với đốt ngón tay rơi trên mặt đất nói với bạn rằng bà chắc chắn không hề ổn như bà nói, bạn vô cùng lo lắng, nhưng bạn chỉ là một cô bé bốn tuổi, bạn cũng không làm được gì.
Vì thế bạn quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đằng kia, âm thầm đoán rằng ông là bố bạn.
Mẹ bị thương, còn thương nặng như vậy, bố nhất định sẽ rất đau lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!