Chương 4: (Vô Đề)

Rất nhanh hình ảnh Chư Dụ cả người nhếch nhác trên mặt còn in dấu tay đã được đăng khắp diễn đàn của trường. Chư Dụ và Hoắc Hòa nhanh chóng trở thành đề tài được quan tâm nhất đại học A, tất cả đều đang đoán Chư Dụ có khả năng khiến Hoắc Hòa hồi tâm chuyển ý hay không.

Trên diễn đàn còn có người tổ chức đặt cược. Đa phần mọi người đều cược là không có khả năng nhưng cũng có vài người cược ngược lại.

trong nửa năm qua bọn họ đã chứng kiến bao nhiêu lần Hoắc Hòa cứu vãn hình tượng, nhưng có bao nhiêu lần là thành công? Bọn họ tin tưởng, cho dù là nổi danh giáo thảo hay đóa hoa cao lãnh như Chư Dụ cũng không thể thành công.

Ngay cả người có thể chỉ là tới góp vui hoặc quấy rối cũng không ai thật lòng cảm thấy Chư Dụ có thể làm cho Hoắc Hòa thay đổi thái độ.

Nhưng mà vài ngày sau, có người bắt gặp hai người hôn nhau nồng nhiệt trong rừng cây nhỏ của trường học, còn thấy hai người thân mật ăn cơm với nhau ở nhà hàng bên cạnh trường học, điều này khiến cho đám người đang ăn dưa đều phải tròn mắt ngạc nhiên.

Sao, sao có thể?

Tất cả những chuyện này lại không có ai cho bọn họ đáp án, Chư Dụ chắc chắn cũng sẽ không nói chuyện này ra, đây là bí mật của một mình cậu, cho dù là A Hòa cậu cũng sẽ không nói cho hắn biết.

Lòng Chư Dụ tràn đầy tuyệt vọng đi ra tòa nhà ký túc xá của Hoắc Hòa, sao cũng không bước nổi một bước về phía trước, chỉ cần nghĩ tới sau này sẽ không bao giờ… Có thể thân mật ôm nhau, hôn môi với A Hòa, chỉ có thể trở về những ngày không có A Hòa bên cạnh, khiến cậu cảm thấy đau khổ muốn chết.

Cậu ngơ ngác đứng ở dưới lầu, ngẩn người nhìn cửa sổ phòng Hoắc Hòa, không biết đi đến nơi nào, đến khi tiếng chuông di động vang lên Chư Dụ mới lấy lại tinh thần.

Cậu sững sờ nhìn số điện thoại trên màn hình, đây là số điện thoại nhà hàng cậu và A Hòa thường xuyên đi ăn với nhau.

Hơn nửa năm quan sát, Chư Dụ đã nắm rõ sở thích của Hoắc Hòa, vì muốn chăm sóc tốt cho hắn Chư Dụ đã ghi nhớ những cửa hàng mà hắn thích, còn lưu số điện thoại của chủ quán để dễ dàng mua đồ ăn cho Hoắc Hòa.

Chư Dụ đưa điện thoại lên tai nghe, giọng nói đắng chát: Alo?

"Hoắc Hòa đúng không? Đồ ăn cậu đặt sắp tới rồi cậu nhớ xuống lầu lấy nhé."

Chư Dụ còn chưa kịp nói, đã thấy một người mặc đồng phục của nhà hàng XX đang lái xe đến cạnh cậu.

Chư Dụ vui vẻ trong lòng, nghĩ thầm, lại có lý do để đi gặp A Hòa. Cậu trực tiếp ngắt điện thoại nói với người giao đồ ăn:

"Tôi là Hoắc Hòa, đưa cơm cho tôi đi."

Mặc kệ là mua đồ ăn hay là cái khác, Chư Dụ đều thích lưu tên là Hoắc Hòa, điều này khiến cho cậu cảm thấy hai người càng thêm thân thiết và là người một nhà.

Sau khi kiểm tra tên và số điện thoại nhân viên giao đồ ăn đưa đồ cho Chư Dụ, Chư Dụ cẩn thận nhận lấy. Vừa mới nâng lên chân bỗng nhiên nhớ tới Hoắc Hòa cùng khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi, tâm tình vui vẻ nháy mắt tỉnh táo lại.

Cậu vừa khiến A Hòa tức giận, chắc chắn bây giờ hắn không muốn gặp cậu.

Chư Dụ vội vàng gọi nhân viên giao đồ ăn đang chuẩn bị rời đi, rất không nỡ trả lại hộp thức ăn:

"Đây là tôi đặt cho người yêu… À không, là bạn của tôi đặt, bây giờ tôi không tiện mang lên. Cậu mang lên hộ tôi nhé anh ấy ở phòng 315."

Đây là việc nhỏ, nhân viên giao đồ ăn cũng không có ý kiến gì, nhận cơm trưa xong liền đi vào hành lang.

Hoắc Hòa có chút khó hiểu nhận cơm trưa, không biết là ai mua cho nhưng mà tên trên tờ đơn đúng là hắn. Đúng lúc hắn cũng đang đói, bên trong đều là đồ bản thân thích ăn cho nên không hề ngại ngùng vui vẻ nhận lấy.

Lòng Chư Dụ tràn đầy lo lắng, không biết A Hòa cuối cùng có nhận hay không, sau vài phút chờ đợi trong sự dằn vặt đến khi thấy nhân viên giao cơm tay không đi ra, cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhân viên giao thức ăn nhìn cậu khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì lái xe rời đi.

Hình tượng của cậu lúc này quá nhếch nhác, nếu cứ đứng ở đây sẽ mang phiền phức cho A Hòa. Chư Dụ lưu luyến nhìn cửa sổ ký túc xá của Hoắc Hòa, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Sau khi về nhà, Chư Dụ kiềm chế sự đau đớn trong lòng nhớ đi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, so sánh cảnh tượng ngày hôm qua với hôm nay, cuối cùng cậu xác nhận được một chuyện, A Hòa… Anh ấy bị mù mặt!

Thì ra hắn đều dựa vào đồ vật mà nhận người, chẳng qua biểu hiện trước đây của hắn quá bình thường, cho nên cậu mới không phát hiện. Cậu đúng là quá sơ ý, ngay cả chuyện này cũng không nhận ra, A Hòa không cần cậu đúng là đáng đời mà.

Nhưng mà, sai lầm kiểu này cậu sẽ không bao giờ tái phạm, cậu là người hiểu rõ và thích hợp với A Hòa nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!