Cuối cùng, Chư Dụ vẫn tuyệt vọng trở về. Cậu đã chuyển ra khỏi ký túc xá và mua một ngôi nhà cạnh trường. Vừa sắp xếp ổn thoả ban đầu định bảo Hoắc Hòa chuyển ra ở cùng cậu, không ngờ cậu chưa kịp mở lời đã phải từ bỏ.
Cậu tinh thần suy sụp nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Suy cho cùng thì cậu đâu có chỗ nào chưa tốt đâu? Sao lại khiến A Hòa chán ghét cậu đến vậy, bây giờ còn bắt đầu chối bỏ cậu.
Không thể nào, Chư Dụ tuyệt đối không tin Hoắc Hòa sẽ vô tình như vậy. Cậu tự ngược nhớ lại những chuyện vừa rồi, lần lượt trải nghiệm cảm giác lòng đau như cắt cuối cùng phát hiện ra có chỗ không đúng. Liên tưởng đến thói quen và những kiểu phản ứng của Hoắc Hòa trước đây khi tặng quà.
Trong đầu Chư Dụ nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Chẳng lẽ, A Hòa anh ấy bị mù mặt?!
Nháy mắt Chư Dụ phấn chấn hẳn lên, trong lòng mọc lên một ý tưởng táo bạo. Chỉ là trước khi hành động cậu muốn xác minh lại lần nữa.
Cậu chạm vào tai trái đang bị thương tay không đem khuyên tai Hoắc Hòa tặng cho cậu đeo vào vành tai bên phải. Ý chí chiến đấu sôi sục chạy đến trường đợi dưới lầu ký túc xá Hoắc Hòa.
Nhưng cậu đã quên hôm nay là cuối tuần, Hoắc Hòa căn bản không có ý định ra ngoài mà chỉ làm ổ trong ký túc xá chơi game cả ngày. Mãi đến trăng sáng sao thưa, Chư Dụ đứng đến mức hai chân tê rần cậu mới phản ứng lại. Chỉ có thể rầu rĩ không vui trở về.
Hôm sau trời mới tờ mờ sáng Chư Dụ đã vội vã rời giường chạy đến trường.
Căn nhà kia không có hơi thở của A Hòa cậu thấy rất khó chịu, tối qua trằn trọc đến nửa đêm. Cuối cùng ôm ảnh và quần áo Hoắc Hòa cậu trộm giữ lại mới ngủ được.
Hơn sáu giờ trường học vừa mở cửa trên đường không có mấy người, Chư Dụ cũng đã mua xong đồ ăn sáng đứng dưới lầu đợi Hoắc Hoà. Cậu biết chiều nay Hoắc Hòa mới có tiết nhưng mà cậu chính là muốn ở gần A Hòa nhất.
Đứng gần nửa tiếng đồng hồ trong lòng Chư Dụ vẫn không thể khắc chế nỗi nhớ Hoắc Hòa mãnh liệt. Lòng đầy thấp thỏm bước vào, dừng lại trước cửa ký túc xá Hoắc Hòa nhìn chằm chằm cửa trông chờ mòn mỏi.
Không biết tư thế ngủ của A Hòa lúc này thế nào, có đắp kín chăn hay không… Nghĩ đi nghĩ lại, Chư Dụ không ngăn được mỉm cười. Cảm giác chờ đợi này khiến cậu cảm thấy vừa khó chịu cũng vừa ngọt ngào. Khó chịu là không thấy được A Hòa, ngọt ngào là cậu còn có tư cách đợi A Hòa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người trên hành lang ngày một nhiều. Thấy chỗ Chư Dụ đang đứng tất cả đều một mặt đã rõ.
Có người cảm thán:
"Haiz, xem ra dù có nổi tiếng là đóa hoa cao lãnh cũng thoát không khỏi ma trảo của Hoắc Hòa. Dân thường như chúng ta vẫn nên đứng xa hóng chuyện là được rồi."
Lời này vừa nói ra ngay lập tức đã có người phản bác:
"Nghĩ gì thế, Hoắc Hòa sao có thể để ý cậu? Cậu cũng không nghĩ thử bạn trai cũ của người ta đều trông thế nào. Cậu như này cho thêm tiền thì người ta cũng không có thèm đâu."
"Vậy là chúng ta cũng quá đáng thương rồi? đến tư cách bị tra cũng không có."
"Cậu biết là tốt rồi."
__
Chư Dụ cũng không quan tâm tới dò xét của người khác, chỉ khi giọng nói của bọn họ quá lớn thì mới liếc mắt cảnh cáo:
"Đừng quấy rầy A Hòa đang ngủ."
Ánh mắt lạnh thấu xương, dường như có thể đóng băng toàn bộ. Mọi người không chịu nổi ánh mắt áp bức như thế thở cũng không dám thở mạnh. Đều không dám lên tiếng, lúc ra đến bên ngoài mới dám thở phào.
Lúc này Chư Dụ mới dời tầm mắt nhìn về cánh cửa, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ đau lòng Hoắc Hòa.
Bình thường A Hòa đều ở trong hoàn cảnh ồn ào như vậy sao có thể nghỉ ngơi tốt?
Mãi đến 12 giờ trưa trong phòng mới bắt đầu có động tĩnh. Lúc này bữa sáng trong tay Chư Dụ cũng đã nguội lạnh, cậu tranh thủ thời gian đặt lại một phần cơm trưa trên điện thoại. Đảm bảo Hoắc Hòa có thể ăn được lúc còn nóng.
Cậu cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong tìm kiếm giọng của Hoắc Hòa. Thế nhưng chỉ nghe được những tiếng ồn ào lớn, hoàn toàn không nghe thấy giọng của Hoắc Hòa.
Chư Dụ nhíu mày không vui, ồn ào như vậy sao nếu A Hòa còn chưa ngủ dậy thì làm thế nào? Quả nhiên, phải để A Hòa ở cạnh cậu chỉ có cậu mới có thể chăm sóc tốt cho A Hòa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!