A Hòa.
Hoắc Hòa vừa ra khỏi ký túc xá, Chư Dụ lập tức chạy ra đón:
"A Hòa, anh có đói bụng không? Chúng ta đi ăn ha? Em đặt chỗ rồi, Thu Nguyệt lâu. Cá quế hấp[1] chỗ bọn họ làm cực kỳ ngon, nhất định anh sẽ rất thích, còn có…"
"Chúng ta chia tay đi."
Hoắc Hòa không để ý tới Chư Dụ đang lải nhải, lãnh đạm nói.
…Cái, cái gì? Ý cười trên mặt Chư Dụ còn chưa tan, liền bị những lời này làm cho biến sắc.
Giống như không biết những lời này của mình có bao nhiêu lực sát thương, Hoắc Hòa lặp lại:
"Chúng ta chia tay đi."
Xác nhận không phải bản thân đang nghe nhầm, Chư Dự sững sờ tại chỗ. Đến khi hắn xoay người định bỏ đi cậu mới phản ứng lại.
Chư Dụ vội vàng giữ chặt tay Hoắc Hòa, sợ hãi nói:
"Vì sao? Là vì em chưa tốt ở đâu sao? Em sửa được không? Xin anh đừng nói những lời thế này."
Hoắc Hòa nhíu mày, tay dùng sức giãy ra nhưng không được: Buông ra.
Chư Dụ cố chấp nói:
"Em sẽ không, A Hòa anh không nói rõ ràng thì em sẽ không buông ra."
Hoắc Hòa sớm đã có kinh nghiệm đối mặt với những tình huống thế này. Hắn cười mỉa mai:
"Bởi vì tôi chơi chán rồi."
…Chơi, chơi chán?
Vẻ mặt Chư Dụ không thể tin.
"Không sai, chơi chán rồi, cứ thế đi." Hoắc Hòa rút tay đang bị Chư Dụ giữ, bỏ đi không chút lưu luyến để lại mình Chư Dụ đang ngây ngốc tại chỗ, lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
Tin tức hai người Hoắc Hòa chia tay rất nhanh đã truyền khắp đại học A.
Mọi người cũng không ai bất ngờ về việc Hoắc Hòa chia tay. Nhưng ngạc nhiên là ngay cả Chư Dụ cũng bị Hoắc Hòa đá.
Mặc dù Hoắc Hòa chỉ mới nhập học không đến nửa năm, nhưng đã khiến cho quần chúng đại học A rõ ràng về tốc độ thay bạn trai của hắn.
Chỉ là không ngờ, người thứ mười hai này là Chư Dụ. Chư Dụ chính là đóa hoa cao lãnh của đại học A, từ trước đến nay không hề lộ chút sắc mặt nào với mọi người. Cả một ánh mắt dư thừa cũng không thèm cho người khác.
Không nghĩ Chư Dụ từ trước đến nay chẳng để người khác vào mắt này lại bị Hoắc Hòa thu phục.
Nhưng mà đóa hoa cao lãnh khiến người ta không với tới này vẫn bị Hoắc Hòa đá. Thậm chí còn không kiên trì được nửa tháng.
Không hổ là vua cặn bã đến Chư Dụ cũng thoát không khỏi. Quần chúng vây xem nhao nhao cảm thán.
Mặc dù là trung tâm xuất phát của những lời bàn tán Chư Dụ lại không rảnh để ý những thứ này. Bây giờ cậu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Tại sao A Hòa lại không cần cậu?
Là cậu chưa tốt ở đâu sao?
Cậu mê mẩn nhìn ảnh chụp của Hoắc Hòa trên điện thoại. Vuốt nhẹ chốc lát, lại uống thêm một ly rượu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!