Chương 19: (Vô Đề)

Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

Nhà hàng của khách sạn tại lầu một bên phải của sảnh chính. Bữa sáng là buffet, trưa và tối đều là a la carte. Nếu là khách ở đây thì còn có thể có bữa phụ này nọ nữa.

Tông Thịnh kéo tôi vào làm không ít người chú ý, chủ yếu là do tôi vẫn còn đang mặc đồng phục nên tôi vội nói: "Tôi đi thay đồ đã."

"Khách sạn cô không cho mặc đồng phục ăn tại nhà hàng à?"

"Nhân viên mà ăn ở đây thì hơi khó giải thích đó mà."

"Tôi trả tiền thì có gì mà phải giải thích."

Hắn không nói lý làm tôi đau đầu, nhưng đã ngồi vào đây rồi còn nói gì nữa. Nhân viên phục vụ tới, nhìn đến tôi có chút nghi hoặc, Tông Thịnh giải thích nói: "Đây là em tôi, tôi mời cơm ở đây chắc không thành vấn đề chứ."

Khách hàng là thượng đế, nhân viên phục vụ vội nói: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tiên sinh muốn gọi gì?" vừa nói vừa đem thực đơn đưa tới trên mặt bàn.

Thời điểm như này, lẽ ra Tông Thịnh nên đưa thực đơn cho tôi, để tôi gọi món chứ, nhưng thực đáng tiếc hắn không có ý đó. Hắn gọi liền lúc ba bốn món rồi đuổi nhân viên phục vụ đi, hỏi tôi: "Tôi kêu cô hỏi thăm gã chủ khách sạn kia, có tin gì nói nghe xem." 

"Nói cái gì?"

"Thông tin cơ bản."

Tôi đem hết những gì nghe được từ đại tỷ nói cho hắn nghe, nói xong, hắn bảo "Có vậy thôi à?!"

"Tôi chỉ là sinh viên thực tập, có nhiêu đó đã không tồi rồi."

"KHông có cách nào tìm hiểu trước đây hắn làm gì, trở lại khách sạn từ bao giờ, trước đây học ở đâu sao?"

Tôi trừng hắn một cái, nhìn xung quanh, nơi này thật đông người dùng bữa, cũng có người nhỏ giọng nghị luận sự tình người chết trên lầu, tôi đầu tiên nói: "Anh, ban nãy sờ qua người chết hả, có cần rửa tay trước khi đi ăn cơm không?" 

Tông Thịnh sắc mặt liền trầm xuống: "Tôi không thích dính thi khí người khác."

Ý hắn là rửa tay rồi phải không?

"Vậy mắc gì tự dưng muốn hỏi thăm tiểu lão bản nhà chúng tôi?" Tôi cắn môi, vì hạnh phúc tương  lai của mình nên quyết định hỏi. "Chuyện này, Tông Thịnh, xã hội bây giờ, chuyện đồng tính tuy cũng không phổ biến, nhưng mà, người trẻ tuổi vẫn có thể tiếp thu. Nếu anh thực sự thích tiểu lão bản thì tôi có thể đi hỏi thăm hộ anh, hoặc tạo cơ hội gì đó. Nếu bên nhà anh khó nói thì tôi cũng có thể giúp anh gạt họ.

Để đáp lại, anh có thể nói với bà anh là, anh rất ghét tôi, từ bé đã ghét rồi nha."

Nhìn mặt hắn như kết thành băng, tôi vội bổ sung: "Nếu anh cảm thấy quá khó khăn, thì chúng ta vẫn có thể kết hôn giả vài năm, sau đó ai tự theo đuổi hạnh phúc nấy, sau vài năm m ình ly hôn, được không?"

Tôi cảm thấy tôi đã bày vẻ mặt lấy lòng, nhưng hắn vẫn lạnh như băng nhìn tôi, làm tôi cúi gằm đầu, lạnh buốt.

Lúc này, nhân viên phục vụ bắt đầu đem đồ ăn tới. Tôi biết, chuyện lần này đã nói hết rồi, chắc cũng cần thời gian để xử lý.

Một bữa cơm trôi qua trong im lặng và mơ hồ cảm nhận được Tông Thịnh tức giận.

Ăn cơm xong, hắn tính tiền rồi nói với tôi: "Tiếp tục giúp tôi hỏi thăm tin tức về tiểu lão của mấy người, cái này đối với tôi  rất quan trọng. Còn có…" Hắn dừng một chút, mới nói: "Vài ngày nữa bà tôi tới xem phòng ốc, cô tốt nhất là có mặt."

"hả?!" Da đầu tôi tê rần.

Từ lúc lên cấp hai tôi đã ra ngoài ở, rất ít khi về nhà chính vì sợ bà hắn. Mỗi lần bà ta xuất hiện đều như trời giáng, tôi chỉ có thể chạy trốn khắp nơi!

Hắn rời đi, tôi ngồi trước bàn cơm mới ăn một nửa, cũng không còn hứng thú. Hôm nay trời sập rồi, ăn uống gì tầm này nữa!

Ra khỏi nhà hàng trời đã tối đen.

Ngẫm lại vẫn là nê đi ra từ cửa sau về ký túc xá đi.

Từ cửa sau về ký túc xá cũng không xa, chỉ đi vòng qua con đường là tới, nhưng mà con đường này phải băng qua bãi đỗ xe, ngoài khách nhân tới lấy xe gì đó, cũng chỉ có nhân viên khách sạn mới có thể đi bên này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!