Chương 13: (Vô Đề)

Điều kiện sống hiện tại của Tông Thịnh

Vị máu xâm nhập, đó là một hương vị khiến tôi vô cùng bất an. Tôi muốn ói ra, nhưng hắn dùng tay ghì đầu tôi trên tường khiến tôi không thể nhúc nhích.

Đến lúc tôi cảm thấy hít thở không thông thì hắn đột nhiên buông lỏng tay. Hai chân tôi mềm nhũn, ngồi bệt xuống, cố há miệng hít từng hơi thở vào.

Tôi cảm giác được quanh miệng vẫn còn dấu máu, muốn lấy tay lau nhưng hiẹn tại tôi không còn chút sức lực nào, tới nâng tay lên còn không đủ sức.

Tông thịnh che vết thương trên tay laij, nói với tôi: "Ngoan ngoãn lựa chọn phong cách trang hoàng đi, nếu đã không có cách nào trốn tránh thì việc gì phải chống cự? Tôi nói cô nên chấp nhận sự thật đi, không cần phài chống cự."

Hắn bỏ đi, chỉ còn tôi ở lại. Ánh đèn màu vàng nóng hầm hập chiếu lên người nhưng tôi không cảm giác được sự ấm áp, toàn thân lạnh lẽo. Dòng máu hắn xâm nhập cơ thể làm cho thân nhiẹt tôi hạ đáng sợ.

Nhìn mấy tấm ảnh rơi đầy trên đất, nghĩ tới lời hắn nói, tôi có phản kháng cũng không có tác dụng, cứ coi là vậy đi, tôi cũng khong có ý định từ bỏ. tôi có cuộc sống của mình, tôi sẽ vì tương lai của mình mà nỗ lực.

Trong căn nhà này, chẳng có đồ đạc gì để sinh hoạt. tôi gắng gượng đứng dây, tới bồn nước ở phòng bếp mở nươc rửa mặt, cố tẩy đi dấu máu trên cổ nên khiến cho quần áo ướt một mảng lớn. Tôi cũng chẳng quan tâm mà lảo đảo rời khỏi.

Ra khỏi tiểu khu lên xe bús, toi cũng chẳng buồn nghĩ tới bữa tối chưa ăn. Xuống xe, tôi loạng choạng đi về hương khách sạn.

Trên đường xe bus chạy về nơi thực tập, trong suốt hai giờ trên đưuongf tôi suy nghĩ rất nhiều.

Tôi thậm chí nghĩ tới việc báo cảnh sát… bất quá, như hắn nói, tôi phản kháng chẳng có tác dụng gì.

Vưa xuống xe thì một người đàn ông bước xuống cùng hỏi tôi: "Cô ơi, quần áo của cô… hay ta tôi tìm giúp cô môt bộ đồ sạch sẽ khac nha."

Tôi cúi đầu nhìn bộ đôngf phục. áo sơ mi trắng có vệt nước, tuy đã cử lý nhưng vẫn có thể nhìn thấy vệt lưu lại… màu đỏ nhạt.

"Không cần đâu, cảm ơn anh."

"Không có gì, cô làm ở đây hả?"

Tôi gật đầu, có chút nghi hoặc nhìn hắn.

Ngươi lạ hảo tâm hỏi tôi một tiếng, chưs cũng không quan tâm tôi đi làm ở đâu. Hắn có vẻ ngoài khá đặc biệt, nhất là lông mày. Lông mày chữ mác, có góc cạnh rõ ràng, làm cho hắn có vẻ vô cùng khí thế và cũng rất đẹp trai, chính là dạng người nổi bật giữa đám đông.

Hắn nhìn tôi cười: "Cô chắc là chảy máu mũi rồi, nếu thương xuyên bị thì nên đi bệnh viện kiểm tra. Mấy năm trước tôi cũng bị chảy máu mũi giống cô vậy, vẫn nên cẩn thận một chút là hơn."

Người đàn ông rời đi, tôi cũng không để ý phương hướng anh ta đi, dù sao tôi cũng đi vào con hẻm nhỏ gần khách sạn, chính là nơi đám sinh viên thực tập chúng tôi thuê phòng ở.

Trở về ký túc xa, mệt mỏi cả ngày trời như đổ ập xuống, mọi người đều đã ngủ vùi, không thì đã đi làm ca đêm. Tôi không suy nghĩ nhiều nữa, ôm đồ đi vào toilet. Tôi lúc này chỉ nghĩ tới tắm rửa thật sạch sẽ, tẩy hết mùi máu trên người, phải đánh răng, đánh thật kỹ, đánh trong đánh ngoài, đánh ba lần đi… mùi máu sau hai giờ vẫn còn quẩn quanh trong miệng.

Đứng trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, tôi nhìn mình trong gương và đánh răng, tự nhủ không cần nghĩ tới những chuyện đó nữa. Nhưng mà trong hơi nước mông lung đó, tôi còn thấy được thân ảnh của Tông Thịnh. Hắn vẫn như trước, không mặc quần áo, đứng trong gương. Vết thương ở xương quai xanh vẫn rõ ràng. Đôi huyết đồng của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi. Sợ hãi, tôi ném thẳng bàn chải đánh răng trong tay vào gương.

Tôi tắm cũng không thể hoàn toàn sạch sẽ như mình vẫn hình dung. Tôi không biết khi nhìn thấy hắn trong gương là ảo giác hay thật, nhưng tôi biết, lúc trước, cảm giác hắn tiến vào cơ thể không phải là mơ… có lẽ việc hắn kia và việc hắn tiến vào cơ thể tôi có chút quan hệ gì đó. Tôi nằm mơ, thực ra hắn cũng nằm mơ… lý giải vậy chắc hợp lý.

Tắm xong tôi quấn chăn đi ngủ, còn thoáng nghe tiếng Lan Lan lẩm bẩm: "Ưu Tuyền trở lại rồi hả?"

"Ừ, ngủ đi!" Mọi người trong ký túc xá đều đã ngủ, nhưng tôi thật sự không ngủ được. Tông Thịnh xuất hiện tôi cũng chỉ có thể ngủ ngon khi cầm lá bùa đó. Hiện tại, bùa đã bị hắn đốt, tôi còn không có thấy được hắn đã đốt bằng cách nào.

Liếc nhìn thời gian trên điện thoại, giờ  này chắc mẹ còn thức, tôi kéo chăn trùm kín người rồi lấy điện thoại gọi mẹ.

"Mẹ," tôi hạ giọng, "Trong nhà có khỏe không?"

"Có cái gì mà không, con ở bên ngoài, phải biết tự chiếu cố bản thân nha."

"Dạ. Mà mẹ, mấy ngày nay bà Thịnh Thịnh có qua nhà tìm mẹ không?" bà Thịnh Thịnh đối với người cháu dâu là tôi coi trọng tuyệt đối, tới mức tôi sợ hãi vô cùng. Nếu bà ta biết hắn đã quay lại, chắc vài ngày nữa sẽ tới tìm tôi mất.

"Không có, gần đây cũng không thấy bà ta trong thôn. Sao tự nhiên con hỏi cái này?"

"Bà ta không làm gì đặc biệt hả mẹ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!