Chương 12: (Vô Đề)

Thông  báo số 2 ^^

Tòa nhà Mèo còn đang làm hôm nay không biết có shut down không, nên Mèo làm tới đâu, up tới đó, ngắn dài không quan trọng nha!

- -------------

Tan ca, tôi lên xe buýt sau khi gọi cho Lan Lan nói với cô nàng tôi muốn đi tìm anh mình có chút việc. Thực ra, tôi cũng không muốn lừa gạt cô nàng. Hơn nữa, cô nàng cũng biết chuyện hôm nay, cũng không cần phải giấu diếm. Nếu Tông Thịnh đã gọi tới tên tôi ra rồi thì tôi nói đi tìm hắn hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.

Lan Lan ở trong điện thoại trách tôi không rủ cô nàng đi cùng nhưng cũng không có hỏi nhiều.

Xe buýt chạy thật chậm, mà nhà bọn họ lại ở ngoại thành.

Tôi phe phẩy tay trên xe buýt, ăn một cái bánh mì thay bữa cơm chiều.

Khi tôi xuống xe, đứng trước cửa tiểu khu thì trời đã xẩm tối.

Đứng trước cổng hoa viên tiểu khu, nhìn khu vực xinh đẹp này mà trong lòng cảm khái một chút, nhà bọn họ thật là càng ngày càng có tiền. Không phải nói quỷ thai sẽ mang đến xui xẻo sao? Sao mà nhà họ càng ngày càng tốt vậy? Không phải là năm đó lão tiên sinh tới còn bố trí phong thủy cho bọn họ cái gì đó để phát tài chứ. Hừ, chuyện tốt đều bị nhà họ chiếm cả rồi.

Băng qua hoa viên, đi đến trước cửa tiểu khu có bảo  vệ mặc đồng phục, tôi phải làm thủ tục đăng ký rồi mới vào.

Sau khi làm xong một lô một lốc thủ tục rắc rối, trời sụp tối hẳn tôi mới tới được trước cửa căn số hai trong khu có chín biệt thự.

Căn biệt thự này thật quen mắt, chính là y hệt như căn nhà của Tông Thịnh ở quê. Nghe nói lúc nhà bọn họ khai thác bất động sản, thì căn bản không có đủ tiền, không thuê được kiến trúc sư, mà trực tiếp xây nhà y hệt căn nhà ở quê của bọn họ.

Người trong thôn còn bàn tán là họ xây nhà kiểu nhà quê đó sẽ không có ai mua đâu.

Nhưng không ngờ, vậy mà họ bán xong thật nhanh chóng.

Căn biệt thự này thật sự y hệt kiểu ở quê, có tường bao quanh sân nhỏ, có một tòa nhà hai tầng. Ở nông thôn, mọi người đều sinh hoạt tại tầng trệt, tầng hai để chứa lương thực, còn tầng trên cùng là để nuôi gà. Chẳng biết ở thành phố người ta an bài ra sao.

Tôi đưa tay đẩy cửa, nếu đã tới thì phải đối mặt thôi.

Ngoài cửa là một cánh cửa sắt, không có tay nắm, chỉ cần đẩy là mở ra. Có thể thấy trước nhà Gác Sách không có đèn chiếu, trong sân tối tăm trống rỗng, còn có một chiếc Hummer đậu trong sân. Hừ! Nhà giàu mới nổi!

Tôi bước vào nhà, gọi: "Tông Thịnh!"

Tôi gọi tên hắn hoàn toàn vì sợ hãi khẩn trương, tiếng kêu cũng không lớn.

Cánh cửa tòa nhà nhỏ chậm rãi mở ra, ánh đèn hắt tới, xem ra bên trong có người. Bất quá cũng không thấy hắn đứng ở cửa mà cửa cứ thế mở ra thôi.

Tôi cảm thấy tim mình tăng tốc, trong lòng tự mình oán giận. "Tông Ưu Tuyền, mày phải dũng cảm đi đối mặt với hắn, chỉ cần cùng hắn đối mặt, cùng hắn thống nhất ý kiến thì mới có thể có được cuộc sống của mình, nếu không thì không chỉ mày, mà cả gia đình mày cả đời sẽ phải sống dưới bóng bọn họ."

Đứng trước tòa nhà, tôi hít một hơi thật sâu rồi đi vào. Trong phòng khách đèn có một ngọn đèn to chiếu ra ánh sáng màu vàng, chiếu sáng cả căn phòng. Trong ánh sáng này, tôi thấy xung quanh nhà, tường vẫn mới chỉ trét vữa, chưa lát gạch. Xéo bên kia có lẽ là toilet, ngay cả bồn cầu cũng chưa lắp. Thậm chí ngọn đèn kia, còn nối dây điện trực tiếp vào góc phòng khách để chiếu sáng.

Giữa phòng khách là một ghế dài, Tông Thịnh đang dựa trên ghế, trong tay là một xấp ảnh lật xem. Tôi Mèo Mup đứng ở cửa, cũng không biết phải nói thế nào. Hóa ra hắn ở khách sạn là do căn nhà này chưa hoàn thiện nên không thể ở. Nhưng mà, hắn đã trả phòng rồi không phải sao? Hành lý hắn còn để ở ghế bên cạnh, chắc là không định ở khách sạn, chả lẽ tính ở đây sao?

Cuối cùng hắn mở lời: "Lại đây! Cô lựa phong cách đi, lựa xong thì hẹn người thiết kế, rồi tuần sau hoàn công trang hoàng các thứ. Cuối tuần này, cô có thể đi mua đồ trong nhà, sau này, cô ở đây cùng tôi, trang hoàng theo cách mà cô thích, tôi không có ý kiến."

Tôi cùng hắn ở nơi này?! Nghe những lời này, tôi liền nổi đóa: "Tông Thịnh! Tôi đã là người trưởng thành rồi, tôi có lựa chọn của mình! Tôi không cần phải ở bên anh!!!"

Ánh mắt hắn xuyên qua kính râm, chuyển từ xấp ảnh trong tay sang người tôi, sau đó ném xấp ảnh ra, chậm rãi nói: "Cảm ơn cô nhắc nhở, cô giúp tôi minh bạch, cô đã là người trưởng thành rồi, có thể làm chút việc mà người trưởng thành nên làm."

"Anh!!!" Tôi cắn môi, nói không ra lời. Tôi biết lúc này mặt tôi hẳn là giận tới đỏ bừng.

Đột nhiên hắn ném xấp ảnh trong tay về phía tôi, theo bản năng tôi quay mặt đui, nhắm mắt lại. Ngay lúc tôi nhắm mắt đó có thể cảm giác đ ược tay hắn đã thâm nhập tôi, và lục lọi trong túi đồng phục của tôi chưa kịp thay. Trong túi, chính là lá bùa hôm qua xin được.

Trong một giây đó, hắn không nói không rằng không tiếng động tới sát bên tôi!?!

Tôi vội vã mở to mắt, những tấm ảnh còn đang bay trong không trung, tay hắn đã kẹp lấy lá bùa hình tam giác, tà mị cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!