Ít ngày trước, Vệ Uẩn và Tạ Đào đến trạm xe đón Phúc Diệu Lan và Phúc Hoa về nhà.
Cho dù Phúc Diệu Lan nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới Tạ Đào bỗng nhiên có một người bạn trai.
Lúc bà ngồi đó, lại không nhịn không được quay đầu nhìn ra cửa sổ trong suốt, Vệ Uẩn đang ngồi uống trà bên cạnh vườn hoa nhỏ.
Cho dù đã ở đây mấy ngày, bà vẫn có chút khó tin.
Phúc Diệu Lan cầm một ly trà, căn biệt thự sang trọng rộng rãi trước mắt làm bà cảm thấy không chân thật.
Giống như một giấc mơ.
Ngày đó đến đây, Phúc Diệu Lan đã kéo tay Tạ Đào hỏi, "Đào Đào à, sao bỗng nhiên con có một người bạn trai vậy?"
"Các con ở chung bao lâu rồi?"
"Cậu ta là người chỗ nào? Nhà có những ai?"
Đủ loại vấn đề, Phúc Diệu Lan hỏi rõ những chuyện này giống như đang kiểm tra hộ khẩu.
Ánh mắt đầu tiên Phúc Diệu Lan nhìn thấy người bạn trai của Tạ Đào, cho dù bà đã bốn mươi mấy tuổi gần năm mươi, nhưng vẫn khó tránh khỏi thất thần khi nhìn thấy anh.
Những người khác không nói, nhưng vẻ ngoài chàng thanh niên này đúng là cái sau tốt hơn cái trước.
Lúc ấy Tạ Đào cũng đơn giản giải thích mấy câu với dì Phúc, nhưng cô đã giấu nhẹm chuyện hai thời không, không nói cho bà biết những tình tiết không chân thật như Vệ Uẩn đến từ một thời không khác.
Phúc Diệu Lan ở chỗ này mấy ngày vẫn không quen.
Lúc này, hai người ngồi trên sofa trò chuyện, vòng ngọc trên cổ tay Tạ Đào bị cô sờ tới sờ lui, lập tức hấp dẫn ánh mắt Phúc Diệu Lan, bởi vì mấy năm coi như dư dả lúc trẻ, Phúc Diệu Lan có cất chứa một ít đồ trang sức ngọc, nên cũng coi như có bản lĩnh xem ngọc, lúc này nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Tạ Đào chạm một cái.
Nước của vòng tay này, chất lượng của nó, vừa nhìn đã biết là loại ngọc tốt.
"Đây là cậu ta tặng cho con?" Bà hỏi Tạ Đào.
Tạ Đào gật đầu, mím môi cười, sau đó nói, "Vốn là mẹ anh ấy để lại."
Phúc Diệu Lan gật đầu, giống như muốn nói gì đó, nhưng muốn nói lại thôi.
Tạ Đào chú ý đến vẻ mặt của Phúc Diệu Lan, hồi lâu mở miệng, nói, "Anh ấy đã giúp con rất nhiều, cũng đối xử với con rất tốt."
"Xin lỗi dì Phúc, "
Cô lại gãi đầu, "Bây giờ con mới nói chuyện của anh ấy cho dì biết..."
Dì Phúc lắc đầu, ngược lại chuyện này cũng không sao cả, chẳng qua là bà vừa quay đầu nhìn bóng người cao gầy bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút phức tạp, cuối cùng bà quay đầu lại nhìn Tạ Đào, "Lần này con gọi dì đến là muốn để dì gặp cậu ấy?"
Tạ Đào đầu tiên gật đầu, sau đó lắc đầu.
"Còn một việc nữa."
Tạ Đào hé miệng cười, hình như hơi ngại, rũ mắt hồi lâu mới nói, "Tụi… Tụi con muốn đi lĩnh chứng."
Cuối cùng cũng nói ra chuyện đã do dự mấy ngày với Phúc Diệu Lan.
Đi lĩnh chứng???
Phúc Diệu Lan vừa nghe những lời này của Tạ Đào, đôi mắt bà lập tức mở to, suýt nữa cho rằng bản thân lãng tai.
"Đào Đào, con mới hai mươi đó, lúc này đã muốn kết hôn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!