Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên phủ Quốc sư chạy dài dây đỏ, vui mừng khắp sân.
Tiếng pháo vang lên không dứt, người lục tục đi vào đại môn phủ Quốc sư mỉm cười rạng rỡ, ai nấy đều dâng quà tặng lên, chắp tay một tiếng "Chúc mừng" với đám người Vệ bá đứng ngoài.
Đại hôn của quốc sư cũng là một chuyện hỉ sự trong Sính Đô.
Phần lớn quan viên trong triều đều đến chúc mừng.
Bất kể bá tánh phố phường hoặc là quan viên trong triều đình, không ai không hiếu kỳ vị quận chúa bỗng nhiên nhảy ra, không hiểu sao bỗng được quốc sư Vệ Uẩn coi trọng.
Trên thế gian này có vô số nữ tử khuynh tâm ái mộ hắn, nhưng cho tới bây giờ cũng không được hắn đặt vào mắt, nhưng vì sao hắn lại chủ động cưới vị quận chúa này?
Điều này đúng là một chuyện vô lý.
Rất nhiều người suy đoán có phải quốc sư còn có mục đích khác hay không. Nhưng quận chúa này ngoại trừ một cái tước hiệu ra thì còn có gì đáng để quốc sư quyền khuynh thiên hạ ha/m muốn?
Biết bao nữ tử trong Sính Đô tan nát cõi lòng, cũng tan nát theo tiếng pháo nổ của phủ Quốc sư.
Cách giờ lành bái đường còn một khoảng thời gian.
Vệ Uẩn một mình đứng trong mật thất thư phòng, đứng trước lư hương đặt trên án thư hồi lâu, trên đó có đặt hai bài vị.
Hắn nhìn chằm chằm bài vị khắc "Vong mẫu Thẩm thị Nhu Gia", đưa tay ra, dùng khăn gấm cẩn thận lau đi lớp bụi dính trên đó, động tác cực kỳ kiên nhẫn.
Lúc đó, ký ức xa xôi chợt trào dâng, nhưng hắn lại phát hiện gương mặt dịu dàng của mẫu thân hắn đã phai nhạt.
Nhưng hắn vẫn nhớ như in bà là một nữ nhân rất hiền hoà.
Pha trà đọc thơ, rảnh rỗi đánh cờ, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn tiện tay lấy cây trâm hình bướm trên tóc xuống, đùa giỡn làn khói bay từ trong lò than.
Đây là ký ức ít ỏi còn sót lại của Vệ Uẩn về mẫu thân hắn.
Mẫu thân hắn là nữ tử rất có tài, cao quý thanh lịch.
Có lẽ vì bà ấy là một nữ tử như vậy, nên phụ thân Vệ Uẩn mới có thể quý trọng bà ấy, sinh thời nương tựa lẫn nhau, sau khi chết cũng nhớ mãi không quên.
Nghĩ đến đây, ngoại trừ những giáo huấn hành sự cẩn thận của phụ thân ra thì ký ức của Vệ Uẩn thuở nhỏ cũng được xem tươi đẹp trọn vẹn.
Đó là ký ức mẫu thân cho hắn.
Vệ Uẩn tỉ mỉ lau sạch bài vị, đặt cạnh bài vị của phụ thân, nhìn chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên nói, "Mẫu thân, nửa đời này, hình như ta chưa bao giờ vui mừng như hôm nay."
Vệ Uẩn không giỏi biểu đạt.
Cũng chưa bao giờ tùy tiện phân tích tâm tư trong nội tâm cho người khác nghe.
Nhưng hắn lại kể chuyện này cho mẫu thân hắn nghe, dường như đó vốn là một chuyện cực kỳ tự nhiên.
Mặc dù ký ức về bà đã sớm mơ hồ, nhưng Vệ Uẩn vẫn còn có thể tưởng tượng ra nếu bà thật sự nghe được những lời này của hắn sẽ có phản ứng như thế nào.
Vệ Uẩn chưa bao giờ cảm thấy thì ra còn sống là một chuyện tốt đẹp như vậy giống như bây giờ.
"Nàng ấy rất ngoan, cũng rất lương thiện."
Lúc Vệ Uẩn nhắc đến nữ tử sắp trở thành thê tử hắn thì cụp mắt, đôi mắt màu hổ phách dường như thấm đẫm ánh sáng nhu hòa nhất của ngày xuân, đó hẳn là tia nắng đầu tiên xuyên qua ra những cánh hoa rơi lả tả.
Thời khắc này, hắn giống như đã cởi bỏ tất cả góc cạnh bén nhọn bị thế gian mài ra, gương mặt trắng nõn không tì vết nhuộm chút hồng nhạt, đôi mắt đầy vui mừng và sợ hãi của thiếu niên.
Hắn nói, "Nếu người ở đây, người sẽ thích nàng ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!