Thi Tranh mua một cái máy ảnh polaroid.
Buổi sáng cô vừa tan học đã nhịn không được lấy ra chụp ảnh, thậm chí còn nhân lúc Tạ Đào không chú ý mà chụp cho cô một tấm.
Buổi tối Tạ Đào về đến nhà, một bên ăn mì gói, một bên xem bức ảnh Thi Tranh đưa cho cô.
Khi Thi Tranh chụp cô, cô đang ngồi thẫn thờ trên ghế dài trong hoa viên trường học, miệng còn khẽ nhếch, thoạt nhìn hơi ngốc.
Tạ Đào cất ảnh chụp đi, sau đó bắt đầu tập trung ăn mì gói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi tối khi ngủ, cô mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong giấc mơ là hẻm nhỏ đường dài ở Tê Trấn, còn có một quầng sáng thần kỳ rơi giữa không trung. Trong quầng sáng dường như có một bàn tay đang bóp nát thứ gì đó.
Mảnh nhỏ như giọt nước trong suốt, khi nó bay ra thì lập tức phá vỡ toàn bộ cảnh trong mơ. Trong khoảnh khắc đó không gian bị bóp méo. Phiến đá xanh dưới chân cô hóa thành từng mảng cát lún xuống.
Cả người cô rơi vào bóng tối vô biên, nhìn không thấy bất cứ tia sáng nào.
Tạ Đào nặng nề chìm vào cảnh trong mơ một cách khó hiểu. Cô lại không biết, lúc đó ngoài cửa sổ của cô có một chùm sáng màu xanh ngưng giữa bầu trời bầu trời.
"BI BI BI BI~ lão đại lão đại cô nghe không? Mục tiêu đã khóa chặt!"
Trong một căn nhà cũ kỹ dưới lầu, một người đàn ông mặc một cây đồ đen đang lén lút vuốt một quả cầu pha lê nhỏ trong suốt, rũ đầu lẩm bẩm.
Anh mặc quần áo màu đen, khuôn mặt giấu dưới mũ lưỡi trai không thể thấy rõ dưới ánh đèn đường tối mờ, nhưng vừa mở miệng chính là khẩu âm tiêu chuẩn của vùng U Châu.
Hai người đàn ông trung niên đi với nhau ra ngoài uống rượu ngang qua anh, thế nhưng chẳng hề phát hiện bóng dáng của anh, càng không nhìn thấy chùm sáng màu xanh trên đỉnh đầu anh.
Tựa như bọn họ căn bản không nhìn thấy người người đàn ông này, cũng không nhìn thấy chùm sáng quỷ bí kia.
Lúc đó, dòng điện bên trong quả cầu pha lê người đàn ông đang bưng bỗng nhiên nhấp nháy. Một giọng nữ truyền từ trong đó ra: "Tìm được rồi thì làm chính sự đi, cậu ngơ ngẩn đứng ở chỗ đó làm gì?"
Giọng nữ dường như mang theo vài phần ghét bỏ.
Người đàn ông do dự một chút, anh hỏi, "Lão đại... Tôi thật sự phải làm như vậy à? Tôi thấy người ta chỉ là một cô bé bình thường, chúng ta làm vậy có phải có chút không tốt không?"
"Được rồi, cậu cho rằng tôi sẵn sàng làm như vậy à? Này chẳng phải không có cách nào khác sao?"
Giọng nữ trầm mặc trong chốc lát, dòng điện trong quả cầu pha lê lần nữa hiện ra, "AM670, tôi ra lệnh cho cậu lập tức chấp hành."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông vừa nghe cô đứng đắn kêu số hiệu của mình như vậy thì cũng không có cách nào nói thêm được nữa. Anh chỉ có thể biểu diễn hành động đứng nghiêm tại chỗ, sau đó cực kỳ trung thành đáp lại một tiếng, "Vâng!"
"Hơn nửa đêm rồi, cậu nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến người khác!" Giọng nữ "Si" một tiếng.
"Không sợ mà lão đại, dù sao bọn họ cũng không nghe thấy."
Lời thì nói như vậy, nhưng người đàn ông vẫn theo bản năng đè thấp giọng nói, thậm chí nhìn chung quanh vài lần.
Ánh sáng xanh kia hóa thành một sợi dây cực mỏng, nó trực tiếp xuyên qua cửa kính, dưới tình huống bóng tối đen như mực, trực tiếp cột vào cổ tay phải của cô gái đang ngủ say trên giường.
Ánh sáng hơi lóe lên, sau đó lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Tất cả mọi thứ này, Tạ Đào hoàn toàn không hay biết.
Ngày hôm sau khi cô rời giường chỉ cảm thấy đầu hơi đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!