Chương 6: (Vô Đề)

Đây là ngày thứ sáu sau khi Tạ Đào đi học lại.

Có lẽ vì tạm nghỉ học một năm, cô cũng tranh thủ thời gian tự học chương trình học của cấp 3, thậm chí có rất nhiều lúc chạy đến chỗ thầy giáo già dạy cấp 3 đã về hưu cách vách cửa hàng bánh kem Phúc Gia hỏi bài, nên đối với cô mà nói, nhiều kiến thức lớp 10 cũng không phải là xa lạ.

Trên phương diện học tập, cô cũng không đặc biệt cố hết sức. Mà chủ yếu là quan tâm việc Chu Tân Nguyệt.

Bởi vì chuyện học sinh lớp 11 ngã lầu mới qua hơn một tháng, cho nên trong trường học vẫn có rất nhiều chuyện đồn thổi.

Tuy lãnh đạo trường học tuyên bố đó chỉ là ngoài ý muốn cũng như cấm học sinh lén nghị luận, nhưng vẫn có rất nhiều người ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hơn nữa Thi Tranh ngồi cùng bàn với Tạ Đào vốn là người thích hóng chuyện, cho nên Tạ Đào cũng biết đại khái chuyện này từ miệng cô ấy.

Mấy lời nói linh tinh như "lớp 11", "từ lầu hai té xuống", "nghe nói bị ăn hiếp", lúc Tạ Đào ăn cơm ở nhà ăn sẽ ngẫu nhiên nghe người khác bàn tán.

Mà trung tâm của đề tài, ngoại trừ Chu Tân Nguyệt chính là ba nữ sinh bị đồn là bạo lực cô ấy.

Một người tên Tống Thi Mạn, một người tên Từ Hủy, còn có một người, tên là Triệu Nhất Huyên.

Nghe nói, người các cô ấy từng ức hiếp cũng không ít.

Nhưng bởi vì nhà Tống Thi Mạn và Từ Hủy đều rất có tiền, cho nên bình thường đều dùng tiền để hòa giải, các cô ấy đều không gặp chuyện gì lớn cả.

Mà chuyện ngã lầu lúc này, tuy có rất nhiều suy đoán có liên quan đến các cô ấy, nhưng vì camera của trường học không quay được chứng cứ hữu dụng gì, nên chuyện này đến bây giờ cũng không có cách nào giải quyết.

Bởi vì Chu Tân Nguyệt ngậm miệng không nói, Tạ Đào cũng không biết rốt cuộc đám Tống Thi Mạn cuối cùng vì sao nhằm vào cô ấy.

Mọi thứ giống như bị che phủ bởi hết tầng vải mông lung này đến tầng vải mông lung khác, chỉ chừa lại một hình dáng cực kỳ mơ hồ, làm người khác càng không nhìn rõ.

Rốt cuộc các cô ấy đã làm gì Chu Tân Nguyệt?

Phẫn nộ trong lòng Tạ Đào chưa bao giờ tiêu giảm, chỉ cần cô tưởng tượng đến đôi mắt u ám của Chu Tân Nguyệt, lại cảm thấy khó chịu.

Nhưng rốt cuộc cô nên làm sao bây giờ?

"Biết người biết ta, nếu phải đối phó với một người, đầu tiên cậu cần phải rõ, dao của cậu đâm xuống, phải đâm vào đâu mới đau nhất."

Tạ Đào bỗng nhiên nhớ tới, đêm đó, người kia nói với cô như vậy.

Anh cũng không chỉ ném xuống hai chữ "Báo quan" nhẹ nhàng này. Ngay khi Tạ Đào giận dỗi bỏ di động, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, cô mới phát hiện anh lại gửi một tin nhắn WeChat như vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc tiếng chuông tan học vang lên, tất cả mọi người trong phòng học thu dọn vật dụng, sau đó từng người một lao ra phòng học.

"Tạ Đào hôm nay mình có việc gấp, đi trước nhé!"

Thi Tranh ngồi cùng bàn vỗ vai cô, sau đó nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

Khi Tạ Đào lấy lại tinh thần, trong phòng học đã không còn lại mấy người.

Cô thu dọn xong xuôi thì đeo cặp trên lưng đi ra ngoài phòng học.

Bởi vì là lúc tan học, cho nên dọc đường đi từ khu dạy học đến cổng trường có rất nhiều người, thậm chí còn có nữ sinh đùa giỡn chạy qua không cẩn thận đụng vào bả vai cô.

Lúc đi ra cổng trường, Tạ Đào còn đang tìm thẻ xe buýt của mình.

Cô đứng một bên tìm kiếm, đang muốn đi sang bên phải lại nghe có người kêu tên cô:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!