Lại là một đêm bão tuyết kinh khủng.
Lớp tuyết nặng nề đọng trên những cành khô làm chúng bị cong, thỉnh thoảng có người đạp lên lại tạo ra âm thanh giòn giã.
Vệ bá xách đèn lồng, khoác áo choàng thật dày, nhìn ánh vàng ấm áp ở khung cửa sổ, trong đó có mấy bóng người bị ánh nến kéo dài.
Ông định đạp lên bậc thang, bước lên hành lang dài.
Khi ông sắp bước lên bậc thang, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của hắn truyền từ trong ra:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tối nay không cần thêm than."
Đây là giọng nói của Vệ Uẩn.
Vệ bá dừng một chút, vội vàng đáp lại, "Vâng."
Nhưng ông cẩn thận ngẩng đầu nhìn ánh nến sau cửa sổ, vốn muốn hỏi một câu liên quan tới biểu tiểu thư, nhưng lúc này cũng không dám nhiều lời.
Vị biểu tiểu thư này luôn bỗng nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên biến mất như vậy.
Những ngày qua, trong đầu của Vệ bá từ đầu đến cuối chỉ có một nghi vấn.
Chỉ thấy mỗi lần biểu tiểu thư xuất hiện thì nhất định ở bên cạnh đại nhân, ông lại bắt đầu suy đoán lung tung.
Chẳng lẽ thật ra trong thư phòng đại nhân có một mật thất... Chuyên dùng để kim ốc tàng kiều?
Chẳng lẽ biểu tiểu thư đã ở quen "kim phòng", cho nên mới không ở lại căn phòng ông đã sắp xếp cho nàng?
Lúc Vệ bá xách đèn lồng đi về, kéo chặt áo choàng trên người, đột nhiên cảm giác bản thân như vừa phát hiện chuyện gì lớn lao.
Mà giờ phút này trong thư phòng, Vệ Uẩn và Thịnh Nguyệt Kỳ đứng chung một chỗ, trước mặt bọn họ là nữ tử bị nhốt bởi một tấm lưới, tay chân nàng ta đều bị cột vào sau ghế, khuyên tai giọt nước đong đưa theo động tác giãy giụa của nàng ta.
Mà Vệ Kính... Vẫn bị ánh sáng xanh dính lên cánh cửa.
"... Xin lỗi Xuân tỷ." Thịnh Nguyệt Kỳ nhìn nữ nhân đang tức giận trừng mắt với hắn, sờ mũi cười khan.
Nói thật là hắn còn rất chột dạ chuyện này.
Dẫu sao thì hai bên cũng không thể đắc tội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ta tên là Mạnh Lê Xuân.
Sau khi hồn của Thịnh Nguyệt Kỳ xuyên tới đây, lúc đó thân thể này đang sáu tuổi, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mạnh Lê Xuân.
Trong trí nhớ của hắn, đây tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng.
Nhưng tính cách và gương mặt của nàng ta không hợp nhau, đây là cảm giác đầu tiên nàng ta tạo cho người khác.
"Thịnh, Nguyệt, Kỳ!"
Cách tấm lưới rách, Mạnh Lê Xuân trừng mắt với thiếu niên thắt bím tóc nhỏ trước mặt.
Cái lưới này coi như là bảo vật của Thịnh gia.
Mặc dù bình thường không có ích lợi gì, nhưng cũng không thể xem thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!