Phủ Quốc sư có một vị biểu tiểu thư mới tới, họ Tạ.
Chuyện này đã truyền khắp Sính Đô.
Đây là một chuyện lạ.
Ai mà không biết, trong phủ của Quốc sư đại nhân Vệ Uẩn chẳng có một tì nữ nào, mặc dù Quốc sư đã 22 tuổi, nhưng bên cạnh vẫn chẳng có thị thiếp nào cả.
Phố phường còn từng đồn đãi, nói rằng phủ Quốc sư kia là một ngôi miếu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí còn từng có lời đồn, nói Quốc sư Vệ Uẩn có sở thích đoạn tụ.
Mà hiện tại, "miếu hòa thượng" này bỗng nhiên có thêm một vị nữ khách, sao có thể làm mọi người không bàn luận được?
Cho dù là trong cấm cung, cũng có lời đồn.
Mọi người đều bàn tán xem vị biểu tiểu thư phủ Quốc sư cuối cùng là nhân vật gì?
Bọn họ không gặp được biểu tiểu thư, nhưng cũng có người thường xuyên nhìn thấy Vệ bá của phủ Quốc sư dẫn đám người hầu bận rộn mua đồ dùng nữ nhi trên phố Sính Đô, nào là trang sức, quần áo, còn có mỹ vị, đồ chơi, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ.
Vì thế rất nhiều người đều suy đoán, xem ra quốc sư đại nhân cực kỳ coi trọng vị biểu tiểu thư này.
Hôm nay, Vệ bá mua đồ xong thì vội vã chạy về phủ Quốc sư.
Bày một bàn đồ ăn vặt trước mặt Tạ Đào, còn đem tới rất nhiều đồ chơi đang được thịnh hành trong giới quý nữ thế gia đến cho nàng, ngay cả cái trống lắc của trẻ con cũng không bỏ qua.
"..."
Nhưng Tạ Đào vẫn cầm trống lắc vài cái.
Thấy Vệ bá cười đến mức đôi mắt cũng híp lại, bộ râu run run, nàng cũng cười gượng theo.
Đây là căn phòng Vệ Uẩn dặn dò Vệ bá thu dọn, Vệ bá thu dọn thật sự ổn thỏa, khác với cách bày biện đơn giản của căn phòng khác trong phủ Quốc sư, màn lụa thật dày, kệ trên gỗ dựa vào tường có đặt bình hoa ngọc lưu ly cắm lông công, tranh treo trên tường cũng đều do ông lấy trong kho của phủ ra, bức nào bức nấy đều là tiên nữ đồ được phác hoạ bởi các danh sĩ.
Thậm chí hoa đặt trong phòng cũng là chủng loại quý báu được Vệ bá lựa chọn tỉ mỉ.
Càng không cần nói đến hương đốt trong lư trầm đặc biệt trân quý đến cỡ nào.
"Vệ bá, có phải ông mua quá nhiều rồi không?" Tạ Đào cắn một miếng điểm tâm, thật cẩn thận hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ bá mỉm cười như cũ, "Tiểu thư không cần lo lắng, mấy món trang trí này không tốn bao nhiêu tiền đâu!"
Đang nói chuyện, bỗng nhiên có một vị công tử mặc áo gấm xuất hiện ngoài cửa.
Vào ngày đông mà người kia còn cầm một cây quạt bạch ngọc, cả người mặc quần áo màu xanh nhạt, ánh mắt ôn nhuận, bên môi có nụ cười.
"Lão nô tham kiến Thế tử gia." Vệ bá vừa thấy người tới thì vội vàng cung kính hành lễ.
Người tới đúng là Tề Tế.
Tề Tế cũng do nghe bên ngoài đồn đãi biểu tiểu của phủ Quốc sư nên mới đến nơi này thăm dò.
Tất nhiên Vệ Kính không ngăn cản được hắn, nghĩ rằng chắc là lúc này hắn đã đi thư phòng mời Vệ Uẩn rồi?
Tề Tế mỉm cười, bước vào ngạch cửa, đối diện với đôi mắt hạnh tò mò của Tạ Đào, hắn cũng quan sát kỹ lưỡng vị biểu cô nương mới tới phủ Quốc sư đang là tâm điểm bàn luận của mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!