Khi Tạ Đào nhìn thấy ánh sáng xanh đen bay khỏi bàn tay người phụ nữ kia, không kịp tự hỏi nhiều hơn nữa, gần như xoay người bỏ chạy.
Mà người phụ nữ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô gái, không cười, biểu cảm rất trầm trọng.
Nếu có thể cô ta cũng không muốn tổn thương tính mạng cô gái người phàm này.
Nhưng cô ta biết rõ cô ta cần phải giải quyết chuyện này.
Vì thế cô ta đưa tay, ánh sáng xanh đen trói eo của Tạ Đào.
Toàn bộ cơ thể của Tạ Đào lập tức không tự chủ được lùi về sau, bị đưa tới trước mặt người phụ nữ kia.
Lúc đó, có một sợi chỉ mỏng màu xanh đen trói eo của Tạ Đào.
Ngón tay của người phụ nữ bóp cổ Tạ Đào siết chặt hơn, nhưng khi nghe thấy Tạ Đào nói không nên lời mà chỉ có thể ú ớ, cô ta theo bản năng thả lỏng tay.
Cô ta nhắm mắt lại.
Muốn kết liễu tính mạng của cô gái trước mặt, đó là một chuyện cực kỳ dễ dàng, chỉ cần cô ta đẩy một cái thì có thể đẩy Tạ Đào ra khỏi kết giới vừa thiết lập, bay vào dòng xe cộ đang chạy trên đường.
Tạ Đào mở to hai mắt, đồng tử co chặt, không biết đã bị người phụ nữ này yểm bùa gì mà miệng không mở được, không phát ra âm thanh gì cả.
Bản năng sợ hãi khi đối mặt với cái chết làm cô muốn trốn khỏi người phụ nữ đang bóp cổ cô.
Cuối cùng, người phụ nữ vẫn đưa tay đẩy Tạ Đào ra ngoài.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào hoảng sợ nhìn khoảng cách giữa người phụ nữ và mình ngày càng xa, mà cô lại bị ánh sáng xanh trói lấy nên vốn không có cách nào tránh thoát.
Đôi mắt nghẹn hồng, Tạ Đào dùng toàn lực vẫn không thể nhúc nhích.
Cô có thể cảm giác được gió thổi qua tóc cô, lướt qua mặt cô, lạnh thấu xương đến thế, chúng làm cô sợ hãi giống như ánh mắt thương hại của người phụ nữ kia, thậm chí là tuyệt vọng.
Ngay khi cơ thể Tạ Đào sắp phá tan kết giới rơi vào dòng xe cộ ngay đầu đường, người phụ nữ siết chặt bàn tay, vẫn chăm chú nhìn đôi mắt nghẹn hồng của Tạ Đào.
Đó là một cô gái bình thường vô tội biết bao.
Hình như mới mười tám tuổi.
Lúc đó, Vệ Uẩn đang cầm cây trâm ở một thời không khác, trong lòng như bị thứ gì đó đâm vào, hắn nhíu mày, sững sờ đứng đó, hoảng hốt trong chốc lát.
"Đại nhân?" Vệ Kính phát hiện hắn khác thường, vội vàng hỏi, "Đại nhân sao vậy?"
Vệ Uẩn nắm chặt cây trâm cài trong tay, sắc mặt có chút tái nhợt, ngay cả nói gì Vệ Kính cũng không nghe rõ.
Lúc này, dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim Tạ Đào, không lưu lại khe hở nào, gần như làm cô ngạt thở.
Sợ hãi to lớn làm hốc mắt cô tích tụ nước mắt.
Nhưng khi cơ thể cô không chịu khống chế muốn chạm vào kết giới, trong khoảnh khắc đó, một cơn gió lạnh ập vào mặt cô, đâm vào gò má cô rồi làm cô bị đau, cô nhắm mắt theo bản năng.
Nhưng khi cô mở mắt, hai chân đã chạm đất.
Mà người phụ nữ kia đang đứng trước mặt cô.
Tạ Đào ngơ ngác đứng đó, trong mắt chứa nước mắt, như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, toàn bộ cơ thể cứng đờ.
Mà người phụ nữ đứng trước mặt cô bỗng nhiên ngồi xổm, che mặt, "Sao tôi lại không có tiền đồ thế chứ, sao không hạ thủ được..."
Giọng nói của cô ta mang theo vài phần ảo não, vài phần nản lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!