Chương 44: Bạn gái nhỏ

Khói trong phòng dần dần tan đi, mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng.

Tạ Đào luống cuống ra khỏi ngực Vệ Uẩn, nếu không phải Vệ Uẩn đỡ nàng, nàng còn suýt nữa té xuống đất.

Gương mặt hơi hồng, Tạ Đào ôm túi đồ ăn vặt đứng cạnh hắn, sau một lúc cũng chưa nghẹn ra một câu.

Vệ Uẩn ho một cái, lông mi đen như lông quạ run run, đứng dậy đi qua vén rèm tua rua lên, xoay người nhìn nàng, "Lại đây đi."

Tạ Đào nhìn qua, chỉ kịp thấy vạt áo xanh đen bóng loáng của hắn.

Dây đai màu đen có khảm ngọc khấu (*) tinh xảo, làm vòng eo hắn càng tinh tế, sống lưng cũng thẳng như cây tùng.

Ngọc khấu

Vai rộng eo thon chân lại dài, lại làm Tạ Đào ngây người một lúc.

Phía sau rèm tua rua là thư phòng.

Bên trong bày biện cực kỳ đơn giản, Tạ Đào ôm túi đồ đi tới, nhìn bức tranh thủy mặc treo trên tường.

Trời chưa sáng hẳn, cảnh núi non chạy dài thoắt ẩn thoắt hiện, thuyền nhẹ nhàng trôi giữa sông, cụ ông khoác áo tơi chống mái chèo chèo về trước, có một loại cảm giác ảo mộng, nhưng lại cực kỳ thi vị.

Tạ Đào nghiêng đầu nhìn hành lang quanh co ngoài song cửa sổ, ngoài hành lang là bóng cây đổ xuống, mái ngói chuông đồng.

Vệ Uẩn đã sớm dặn dò Vệ bá đốt than trong phòng.

Ngồi trước bàn, Vệ Uẩn lấy ấm trà ra khỏi lò than, cầm một chung trà xanh nhạt lên, cổ tay khẽ nhúc nhích, rót nước trà còn bốc hơi nóng vào chung trà.

"Thật đúng lúc."

Hắn đẩy chung trà đến trước mặt Tạ Đào, "Ngồi xuống đi."

Tạ Đào nghe xong, quả nhiên ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn.

Nàng đặt túi đồ lên bàn, sau đó cầm chung trà, độ ấm xuyên qua ly dán vào lòng bàn tay, làm bàn tay lạnh lẽo ấm áp hơn.

"Đây là trà được nấu từ nước tuyết ta sai người chôn xuống đất vào hôm đó, nếm thử xem." Vệ Uẩn nói.

Tuyết hôm đó?

Tạ Đào vừa nghe thì nghĩ đến đợt tuyết đầu mùa ngắm cùng hắn.

Nàng cầm chung trà, gật đầu, đưa đến miệng uống một ngụm.

Nước trà màu xanh nhạt cực kỳ đẹp mắt, nước ấm đi vào cổ họng xua tan khí lạnh khắp người.

Rõ ràng là một chung trà nóng, nhưng lại có hương vị lành lạnh, cũng không giống hương bạc hà, mà là hương vị nhẹ nhàng trong trẻo còn đọng lại, thế nhưng tăng thêm độ ngọt và cảm giác mát lạnh.

"Đây là trà gì? Uống ngon thật."

Tạ Đào cầm chung trà, nói xong lại uống một ngụm lớn.

"Xuyên Sơn Vân Vụ của Kỳ Châu."

Vệ Uẩn thấy nàng thích thì cầm chung của nàng, rót thêm một chung cho nàng.

Xuyên Sơn Vân Vụ trước nay quý hiếm, sản lượng không nhiều, số trà trong tay Vệ Uẩn do Khải Hòa đế ban thưởng mấy ngày trước.

Vệ Uẩn không đề cập tới độ hiếm của trà, tất nhiên Tạ Đào cũng không biết, nàng uống ừng ực vài chung, còn xé một túi khoai tây chiên ra ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!