Tạ Đào ngủ một giấc tỉnh dậy thì nhìn thấy trần nhà quen thuộc, sau đó cô lại nhìn nhìn bốn phía, mọi thứ vẫn quen thuộc như thế, đây là phòng thuê của cô.
Sao cô quay lại rồi???
Tạ Đào lập tức ngồi dậy, cả người ngơ ngác.
Không kịp nghĩ nhiều hơn, lấy di động bên gối, bấm vào WeChat, mở trò chuyện bằng video.
Vệ Uẩn đang ngồi trước án thư xoa ấn đường, nghe thấy tiếng chuông nhỏ vụn, nâng tầm mắt nhìn thấy bức màn sáng trên Đồng Bội đặt trên án thư, khuôn mặt của cô gái xuất hiện.
Tạ Đào vừa định nói chuyện, nhìn lên góc bên phải màn hình là cái đầu rối nùi của mình, trợn tròn mắt, vội vàng ném điện thoại lên giường, mang dép lê chạy vào toilet, ném một câu "Vệ Uẩn, anh chờ chút".
Chờ khi cô trở ra thì cô đã rửa mặt xong, thay xong quần áo, thậm chí còn cột đuôi ngựa.
"Vệ Uẩn, sao em về đây rồi?" Cô cầm di động trên giường, vội vàng hỏi anh.
Vệ Uẩn đang uống trà, nhìn khuôn mặt nàng xuất hiện bức màn sáng một lần nữa, mới buông chung trà, nói: "Hiệu lực của hương liệu kia, hẳn là có hạn chế thời gian."
Việc này hắn còn chưa hỏi Thịnh Nguyệt Kỳ.
Đây cũng chỉ là suy đoán của hắn.
"A?"
Tạ Đào nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mở to hai mắt lấp lánh, thúc giục anh, "Vậy anh thử lại một lần nữa đi, anh thử lại một lần nữa đi!"
Vệ Uẩn nhìn nàng gấp gáp, có chút buồn cười, "Hôm nay nàng không đi học?"
Câu này lập tức làm Tạ Đào ngơ ngác.
Đúng ha!
Hôm nay phải đi học!
"Vậy, vậy anh chờ em nhé! Anh chờ em tan học về nhé!" Tạ Đào dặn dò.
Hơi nóng lượn lờ trên chung trà, gương mặt của Vệ Uẩn mờ ảo trong chốc lát, bên môi chứa ý cười nhàn nhạt, cũng không từ chối.
Có chút lưu luyến không nỡ cắt đứt trò chuyện bằng video, Tạ Đào nhìn quần áo của chính mình, thở dài một hơi, lại lấy bộ đồng phục mùa đông từ tủ quần áo.
Số bài tập còn nợ, Tạ Đào gần như cả ngày không nghe giảng mà tự làm bài tập, vô cùng nghiêm túc.
Buổi chiều, Tạ Đào bỗng nhận được tin nhắn WeChat của Chu Tân Nguyệt.
Đại khái là kể tình hình gần đây của cô ấy khi ở nước ngoài, lại hỏi Tạ Đào gần đây sống thế nào, hai người trò chuyện rất lâu.
Có một khoảnh khắc, dường như Tạ Đào tìm lại được dáng vẻ từng có của Chu Tân Nguyệt giữa những hàng chữ của cô ấy.
Cô ấy vốn nên như thế.
Biết tình hình của Chu Tân Nguyệt dần dần chuyển biến tốt, Tạ Đào cảm thấy rất vui.
Cô lại cảm thấy có lẽ quyết định trở về Nam Thị trước nay đều không sai, bởi vì quyết định này chẳng những để cô giúp Chu Tân Nguyệt đòi lại công bằng, cũng để cô một lần nữa có dũng khí đi đối mặt với những cơn ác mộng.
Hơn một năm trước cô rời khỏi nhà họ Trịnh, toàn tâm toàn ý chỉ muốn trốn thoát.
Mà hiện tại, cô đã học được cách đối mặt.
Buổi chiều lúc tan học, Tạ Đào bắt gặp Tạ Lan ở cổng trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!