Chương 42: Đêm nay lúc này

Ánh trăng như sương, đêm nay vắng lặng.

Từng đợt gió lay động nhành cây, bóng cây rũ xuống chồng chất trên song cửa sổ, mơ hồ tạo thành vết đen như mực lan trên mặt nước.

Tiếng cành lá rào rạt dừng bên tai hai người trong phòng.

Mùi hương nhàn nhạt dường như còn quanh quẩn ngay mũi, đó là một loại hương vị vừa đi thẳng vào lòng người vừa thần bí.

Vạt áo trắng của chàng trai trẻ tuổi hơi mở ra, mái tóc đen nhánh như gấm còn ướt, giờ phút này đang bay loạn sau vai, cũng có vài sợi tóc dính bên tai hắn.

Giờ phút này hắn rũ mắt nhìn cô nương trong ngực bị hắn dùng chăn bọc lung tung thành con nhộng. Đôi mắt từ trước đến nay bình tĩnh không gợn sóng có chút bất ngờ, thậm chí còn có hơi hoảng loạn thất thố.

Mà cô gái bị hắn ôm eo mở to mắt nhìn hắn, cả người dại ra một hồi lâu mới phản ứng lại.

Nàng đột nhiên mở to đôi mắt hạnh.

Đêm khuya dài đằng đẵng, ngọn đèn dầu trong phòng thấm vào mắt nàng tạo ra tầng sáng có gam màu ấm áp, giống như chiếu vào mặt hồ nhấp nhô lấp lánh, mơ hồ hắt lên mặt hắn.

Làn khói mờ trong phòng còn chưa tan hẳn, làm mọi thứ trước mắt nàng thoạt nhìn có chút mờ ảo, giống như nàng vừa tỉnh mộng.

Lại... Nằm mơ sao?

Tạ Đào chớp mắt, nhìn chằm chằm công tử trẻ tuổi mặc quần áo không ngay ngắn ngay trước mắt, gương mặt có chút nóng.

Sao, sao có thể mơ một giấc mơ không đứng đắn như thế chứ??

Nhưng nàng vẫn không nhịn được nhìn đôi mắt trên khuôn mặt hắn, lòng nhất thời dao động. Dường như mùi hương thoang thoảng quanh chóp mũi lại nồng hơn.

Có lẽ cảm thấy chính mình đang nằm mơ, nàng do dự, rồi chợt vươn tay.

Đốt ngón tay hơi gập lại giữa không trung, dừng một lúc, ngay khi chàng nhíu mày, đáy mắt toát ra nghi hoặc, đầu ngón tay nàng chọc vào gương mặt hắn.

Vệ Uẩn bị giật mình bởi động tác bất chợt của nàng, lông mi đen như lông quạ run run, sống lưng lại càng cứng đờ.

Đầu ngón tay trên khuôn mặt hắn mang lại xúc cảm lành lạnh. Lại có gió đêm thổi từ ngoài song cửa sổ vào, lướt qua sườn mặt nàng, làm nàng hắt xì theo bản năng.

Lúc này, nàng thật sự tỉnh ngủ rồi.

Đầu ngón tay như có xúc cảm đặc biệt chân thật, ngọn gió thổi đến càng làm đầu óc nàng tỉnh táo.

Làn khói trong lư trầm trên bàn dần dần yếu đi, mọi thứ xung quanh từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng, không mơ hồ như cảnh trong mơ nữa.

Tạ Đào mở to mắt, khẽ động đậy môi, cả người cứng đờ.

Mà khi Vệ Uẩn nghe nàng hắt xì, nhíu mày, mím chặt môi mỏng, như chần chờ trong chốc lát, sau đó trực tiếp bế cô gái đang khóa mình trong chăn lên đặt lên giường, kéo chăn gấm của mình, lại bọc một lớp chăn cho nàng.

Mặc dù đã vào đông, Vệ Uẩn vẫn không đốt than trong phòng, dù là than không khói cũng không.

Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy trong phòng nên có chút lửa.

Tạ Đào ngơ ngác, tùy ý để hắn bọc một lớp chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của công tử trẻ tuổi ngay trước mắt, gần như không chớp mắt.

Cả người như bị sét đánh trúng, ngơ ngác ngồi ở đó.

Cuối cùng nàng cũng nhìn xung quanh căn phòng, phát hiện cảnh vật cổ kính trước mắt thật xa lạ, chỉ có dáng vẻ của hắn là quen thuộc.

Tạ Đào quả thật không thể tin mọi thứ trước mắt.

Không phải nàng đang ngủ à???

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!