Chương 4: (Vô Đề)

Trước nay Tạ Đào đều không nghĩ tới, ngày cô gặp lại Chu Tân Nguyệt lại sẽ ở bệnh viện.

Cô gái béo luôn bảo vệ cô, trong trí nhớ, là một người hoạt bát cởi mở biết bao. Nhưng lúc này đứng bên ngoài phòng bệnh, Tạ Đào xuyên qua cửa kính thấy cô ấy nằm nghiêng trên giường. Đối diện với bóng lưng kia, cô bỗng nhiên nhận ra dường như mọi thứ không giống với trước kia nữa.

"Con đến rồi cũng tốt, có thể nói chuyện nhiều hơn với nó."

Nghiêm Tích Bình đứng bên cạnh Tạ Đào, bà nhẹ nhàng thở dài, "Nó không chịu nói thêm một câu nào với dì và ba nó."

Bà biết, đối với Tân Nguyệt, Tạ Đào là người bạn tốt nhất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tạ Đào gật đầu, sau đó cô vặn chốt cửa đi vào.

Cô gái nằm trên giường nghe rõ tiếng bước chân nhưng vẫn không quay đầu lại. Cô nằm nghiêng người, đôi mắt kia như đang nhìn ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt cô lại nhạt nhẽo trống rỗng, u ám vô thần.

"Tân Nguyệt."

Đến khi Tạ Đào đứng yên ở mép giường cô ấy, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Có lẽ vì quen thuộc với giọng nói, cô gái trên giường gần như có phản ứng ngay khi Tạ Đào vừa lên tiếng.

Lông mi cô run run.

Cặp mắt kia dường như rốt cuộc cũng có một chút cảm xúc.

Tạ Đào đợi một lúc mới thấy cô gái nằm trên giường chậm rãi xoay qua nhìn cô.

Chu Tân Nguyệt trước mắt sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt. Đôi mắt thường xuyên mang theo ý cười kia, giờ phút này như mất đi tất cả ánh sáng, một mảnh ảm đạm.

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng đều nói không nên lời.

Nhìn đùi phải của Chu Tân Nguyệt bó thạch cao, cô đứng đó, hốc mắt bỗng nhiên có chút cay.

"Đào Đào..."

Chu Tân Nguyệt nhìn chằm chằm Tạ Đào được một lúc mới giật giật đôi môi khô nứt kêu tên cô.

"Sao cậu tới đây?" Chu Tân Nguyệt ngồi dậy, nhếch khóe miệng, giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh.

Cô ấy thậm chí còn cong khóe miệng vờ như thoải mái hỏi, "Không phải cậu nói, cậu vĩnh viễn không về Nam Thị nữa sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"mình gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không nhắn lại, điện thoại cũng không nghe máy. Mình nghĩ nên đến thăm cậu..." Tạ Đào mấp máy môi, nhẹ nhàng nói.

"Mình mất điện thoại rồi, xin lỗi, để cậu lo lắng rồi." Chu Tân Nguyệt rũ mắt nói.

Lời này nói xong, phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.

Tạ Đào đứng chỗ đó được một lúc lâu mới móc một cái hộp trong ba lô mình ra, đưa cho Chu Tân Nguyệt, "Tân Nguyệt, đây là kẹo bơ xốp mình làm cho cậu, là vị chocolate cậu thích nhất."

Nếu là Chu Tân Nguyệt trước đây, nhất định sẽ vui vẻ hớn hở nhận lấy, thậm chí nhắm ngay mặt Tạ Đào hôn một cái.

Nhưng Chu Tân Nguyệt giờ phút này nhìn thấy Tạ Đào đưa cho cô hộp kẹo bơ xốp, lại quá bình tĩnh.

"Đào Đào, mình không muốn ăn mấy thứ này nữa."

Cô không đưa tay ra nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!