Chương 3: (Vô Đề)

"Vâng, đại nhân."

Ánh nến trong phòng kéo bóng người ngoài cửa thật dài, nhưng giọng nói vừa dứt, bóng dáng kia nháy mắt đã biến mất.

Cẩm y công tử lại lần nữa rũ mắt nhìn tờ giấy viết thư được trải trên án thư.

Một lúc sau, hắn vươn bàn tay phải có khớp xương rõ ràng cầm lấy tờ giấy, sau đó treo trên ánh nến đang nhảy nhót.

Ngọn lửa chiếu vào tròng mắt hắn tạo nên một quang ảnh không hề có chút ấm áp. Khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng trước sau không hề lộ ra chút cảm xúc nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng khi giấy viết thư tiếp xúc với ánh nến bên cạnh, nó bỗng nhiên rách thành quầng sáng mờ màu vàng nhỏ vụn, sáng lấp lánh như ngôi sao rồi biến mất trong giây lát, dường như trước nay chưa từng tồn tại.

Hắn nhìn một màn quỷ bí như vậy lại không lộ ra chút kinh ngạc nào cả, cả người đều cực kỳ bình tĩnh.

Khi quầng sáng màu vàng nhạt tan đi, ánh mắt hắn một lần nữa dừng trên Đồng Bội nhìn như bình thường chẳng có gì kỳ lạ trên án thư.

Thứ này được phát hiện trong thư phòng của Thiệu An Hà.

Lúc đó, thư phòng ngoại trừ hắn ra còn có năm sáu tên thị vệ.

Nhưng không ai thật sự nhìn thấy Đồng Bội bày trên giá gỗ có một quầng sáng thần bí.

Đó là một cảnh tượng như ảo ảnh mà hắn đã nhìn quen từ khi còn nhỏ, thỉnh thoảng bỗng nhiên xuất hiện, lại không hề liên quan gì với thế giới của hắn.

Có nhiều lúc hắn nhìn thấy vài cảnh tượng không giống với thế giới này. Như ảo ảnh mà dù hắn duỗi tay cũng không thể chạm vào.

Nhưng lúc này đây, lại như có chút khác biệt.

Bởi vì hắn rõ ràng thấy được một nửa hộp gỗ đặt cái Đồng Bội này đã biến mất trong quầng sáng kia.

Tựa hồ như vật này, có thể đụng vào, thậm chí là xuyên qua quầng sáng kia.

Khi hắn đưa tay cầm hộp gỗ xuống, quầng sáng kia còn chưa tan đi.

Nhưng khi hắn vừa mở hộp gỗ lấy Đồng Bội đặt bên trong ra, trong khoảnh khắc đó, đuôi phượng phù điêu bên cạnh Đồng Bội bỗng nhiên có tiếng đứt gãy.

Trong khoảnh khắc mảnh nhỏ bay vào quầng sáng, dường như hắn thấy bóng dáng mơ hồ của một cô nương.

Nhưng gần như chỉ trong chốc lát, quầng sáng kia cuồn cuộn thành một cơn lốc xoáy. Sau khi cắn nuốt tất cả hình ảnh thì tiêu tan không thấy tăm hơi gì nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Công tử trẻ tuổi nhắm mắt lại, dường như đang suy tư chuyện gì đó.

Lư hương châm mùi hương nhạt bên cạnh án thư, bỗng nhiên có một trận gió đêm thổi tới lập tức thổi mở cửa sổ.

Hơi gió lạnh thấu xương quất vào mặt, đúng lúc vị công tử trẻ tuổi mở hai mắt thì thấy Đồng Bội trên án thư đang phát ra quầng sáng màu vàng nhàn nhạt.

Mơ hồ có thể nghe vài tiếng lục lạc trong đó. Hắn tận mắt nhìn thấy một quầng sáng màu vàng nhạt bay ra từ Đồng Bội, rồi ngưng tụ thành một lá thư trước án thư.

Trên lá thư có năm chữ ít ỏi: Vệ Uẩn đích thân mở.

Chữ viết ngay ngắn vô thần, cũng không giống thứ chữ viết con người có thể viết ra.

Không biết qua bao lâu, Vệ Uẩn mới duỗi tay xé lá thư.

Lá thư chỉ có một tấm giấy viết thư màu vàng hơi mỏng, bên trên vỏn vẹn một hàng mực:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!