Chương 21: Nàng ấy rất nghiêm túc

Giờ phút này lặng lẽ động tâm, rốt cuộc có được tính là đã có kế hoạch từ sớm không?

Từ khi cô về lại Nam Thị, từ lúc cô quyết định đi học lại ở trường cấp 3 Thiên Thành vì Chu Tân Nguyệt, trong lúc cô bất lực và mờ mịt nhất đã gặp được anh.

Cách hai đầu internet, cô và anh chẳng qua là hai hạt bụi trôi nổi trêи thế gian này, không hề liên quan đến nhau.

Nhưng dưới tình huống Tạ Đào vừa không có chốn nương thân vừa ở nơi xa lạ như thế này, lại từ anh tìm được chút cảm giác yên ổn.

Đối với mọi thứ Chu Tân Nguyệt đã gặp phải, dù lòng Tạ Đào tràn đầy phẫn nộ, nhưng lại không biết rốt cuộc chính mình nên làm thế nào mới phải.

Chưa bao giờ có khoảnh khắc nào có thể làm Tạ Đào cảm thấy chính mình vô dụng như lúc ấy.

Là Vệ Uẩn đã nói từng bước cho cô biết rốt cuộc nên làm thế nào mới phải.

Mặc dù anh luôn kiệm lời, nhưng vẫn giúp đỡ Tạ Đào, bảo cô điều tra rõ tất cả chân tướng từng chút một. Đến cuối cùng, cũng làm người nên chịu trừng phạt nhận được sự trừng phạt đáng có.

Đây nên là kết cục tốt nhất.

Mặc dù Tạ Đào bị Triệu Nhất Huyên bóp cổ, lúc gần như mất đi tất cả ý thức cũng không hề hối hận lựa chọn của bản thân.

Bởi vì cô biết, lúc trước Chu Tân Nguyệt lựa chọn giúp đỡ cô, cô ấy cũng chưa bao giờ do dự mỗi giây mỗi phút nào.

Mà hiện tại, cô cũng như thế.

Nếu không phải vì anh.

Có lẽ chuyện này căn bản không được giải quyết thuận lợi như vậy, có lẽ cô còn phí nhiều thời giờ hơn, hoặc có lẽ... Cô căn bản không có cách nào đòi lại công bằng cho Chu Tân Nguyệt.

Đêm đó, cô kéo lê cái chân bó bột, toàn thân đầy vết thương trở lại phòng thuê, rốt cuộc như trút được gánh nặng mọi thứ luôn ghi nhớ và nhẫn nhịn trong lòng.

Cũng là đêm đó, cô rốt cuộc cũng biết tên anh.

Vệ Uẩn.

Có lẽ bắt đầu từ lúc ấy, lòng hiếu kỳ cô đối với anh đã giống như cành lá non nhú mầm ngày đầu xuân, từ từ căng tràn sức sống, từ từ nẩy mầm, từ từ tươi tốt.

Dường như anh là một người đặc biệt uyên bác.

Anh có thể đọc làu làu không chỉ là sách cổ đơn giản như Tri Luận, thiên văn địa lý, mọi việc ở nhân gian, anh cũng biết rất nhiều chuyện Tạ Đào không biết.

Tuy anh luôn không biết những thứ đồ vật của xã hội hiện đại, nhưng anh thật giống như một ông già sống ở núi sâu, biết chơi cờ, biết vẽ tranh, biết thư pháp, dâng hương pha trà, tuyết nguyệt phong hoa.

Thật giống như công tử thế gia thời cổ, sống cuộc sống tràn đầy thi vị như trong sách.

Sao trêи đời này có thể có người giống anh chứ?

Đôi khi Tạ Đào nghĩ như vậy.

Đôi khi cô sẽ nhìn chằm chằm gương mặt được cô đặt làm hình nền di động rất lâu. Hình dáng rõ ràng như vậy, dung mạo làm người khác kinh diễm, thật sự có thể bịa đặt vô căn cứ sao?

Nếu không phải thế, vậy anh, có phải thật sự là dáng vẻ này không?

Thời gian mấy tháng qua, xuân qua hè đến, trong thời gian nóng nhất giữa mùa hè, dường như Tạ Đào đã quen lải nhải mọi chuyện vụn vặt của chính mình với anh.

Có lẽ mấy năm qua sống quá áp lực, Tạ Đào đã quen giấu tất cả cảm xúc trong lòng. Nhưng hiện tại, cô lúc nào cũng sẵn sàng chủ động nói hết tất cả những chuyện tốt và không tốt của chính mình cho anh nghe.

Tất cả cảm xúc khó hiểu chưa từng nói ra khỏi miệng, dường như bắt đầu từ việc tò mò.

Giờ phút này động tâm, chung quy không phải xúc động thình lình xảy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!