Kể từ ngày đó, Tạ Đào thỉnh thoảng lại nhận được các loại điểm tâm Vệ Uẩn gửi, có lúc còn là loại trước nay cô chưa từng ăn qua.
Anh vẫn kiệm lời như cũ, dường như cũng rất bận, nhưng cũng nhiều sẽ nhắn lại cô.
Mà trên màn hình di động của cô, tấm ảnh làm hình nền kia, mỗi khi cô nhìn vẫn cảm thấy đặc biệt bất ngờ.
Chiều hôm nay, Tạ Đào nhận được tiền lương làm thêm từ tiệm bánh ngọt.
Cũng không nhiều, chỉ hơn một ngàn tệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cộng thêm cô phát tờ rơi và bán kẹo bơ xốp trên mạng để kiếm tiền, sau khi trả tiền thuê nhà, cô còn có thể dư lại một ít.
Bởi vì bắt đầu gánh vác gánh nặng cuộc sống quá sớm, Tạ Đào rất rõ kiếm tiền chi tiêu cho mấy thứ tầm thường như củi gạo dầu muối tương giấm trà ở nhân gian khói lửa như vậy không dễ dàng.
Cô gần như không mua đồ ăn vặt, số lần ăn thịt trong một tháng cũng không nhiều.
Đôi khi đi làm thêm ở tiệm bánh ngọt nên về trễ, về tới thì lấy mì gói thay cơm cho đêm đó.
Nhưng hôm nay đã được phát tiền lương, Tạ Đào quyết định đi chợ mua chút thịt về tự nấu cơm.
Mà khi cô xách theo thịt và rau vừa mua đi tới tiểu khu, không biết từ lúc nào mà mọi thứ trước mắt bắt đầu biến thành mấy hình ảnh mờ ảo.
Chỉ có một căn nhà cổ xưa bình yên đứng sừng sững ở đó.
Giữa màu đen mờ ảo quanh mình, dưới mái hiên của căn nhà kia có treo đèn lồng, đó là nguồn sáng duy nhất trước mắt cô.
"..."
Mặc dù Tạ Đào đã trải qua chuyện như vậy lần thứ hai, nhưng giờ phút này khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn hơi khó tin.
Thiếu niên mặc áo thun tay ngắn màu sáng đang dựa vào khung cửa, miệng ngậm cọng cỏ, đang cười nhìn cô, "Lại gặp mặt rồi em gái Đào Tử."
"... Em vội về nhà nấu cơm." Tạ Đào xách một túi đồ ăn đứng ở chỗ đó, khô khốc nói một câu.
Tạ Lan chậc một tiếng, kéo dép lào lảo đảo đi xuống bậc thang, lúc đi đến trước mặt Tạ Đào thì kéo ống tay áo của cô, trực tiếp túm cô đi vào cửa lớn quán rượu.
"Đúng lúc lắm, anh muốn ăn thịt kho tàu, em làm một bữa đi."
???
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao ánh mắt anh ấy lại tốt như vậy chứ? Còn thấy thịt trong túi cô?
"... Đó là đồ ăn của em." Tạ Đào nói.
Tạ Lan phun cọng cỏ trong miệng, "Em gái, đây là em không đúng rồi, cái gì mà của anh của em chứ. Bước vào cánh cửa này thì chúng ta chẳng phân biệt là của anh hay của em nữa."
Tạ Đào nghe anh ấy nói những lời này, chân vừa muốn bước vào cửa thì rụt lại, đứng yên ngoài bậc cửa.
"Vậy em không vào nữa..."
Tạ Lan không ngờ cô còn có chiêu này, trực tiếp vươn hai tay khống chế bả vai cô, sau đó nhẹ nhàng xách cô vào cửa.
"..."
Tạ Đào ngơ ngác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!