(*) Hòa quang đồng trần xuất phát từ Lão Tử, ý chỉ hợp ánh sáng với bụi bặm nơi tục thế lại làm một, đi theo sự thay đổi của thời đại để phát huy tài năng của chính mình.
"Là thật đó! Em vừa đến một nơi rất kỳ lạ."
Tạ Đào một bên đi vào trong tiểu khu, một bên chọc màn hình di động gửi tin nhắn:
"Anh còn nhớ trước đây em từng đánh nhau với người khác không? Thật ra ngày đó cậu ta suýt chút nữa b. óp chết em..."
"Nhưng có một đại thúc thoạt nhìn rất thần bí nói với em, cậu ta bị người khác khống chế, còn nói cái gì mà, có người cột mệnh cách của một người khác vào người em, chỉ cần em chết, người kia cũng chết."
Tạ Đào còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô cảm thấy, chuyện vượt ngoài tự nhiên như vậy, bất kể là ai cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin tưởng rõ ràng chính mình một giây trước còn đi trêи con đường có ánh đèn mờ nhạt, giây tiếp theo mọi thứ trước mắt đã biến thành hình ảnh đen như mực, ngoại trừ một quán rượu nhỏ thoạt nhìn cổ xưa lại thần bí như vậy.
Bên trong còn có hai người kỳ lạ.
"Thôi vậy, lại nói nữa em cũng cảm thấy rất khó tin."
Tạ Đào gửi đi một câu.
Sau đó cô chìa móc khóa trong túi áo khoác ra, mở cửa.
Lúc đó, Vệ Uẩn vừa gác bút lông trong tay xuống, lúc giơ tay mở bốn lá thư đặt trêи án thư ra, ánh mắt hắn dừng trêи bốn tờ giấy viết thư màu vàng kia.
Lông mi vốn lãnh đạm như sương chợt tăng thêm vài phần màu sắc kỳ dị.
Hắn nhớ rõ ngày ấy, hắn đột ngột như bỗng nhiên bị người khác bóp chặt cổ, đoạt đi hô hấp, thậm chí thân thể cũng xuất hiện cảm giác đau đớn khó hiểu.
"Có người cột mệnh cách của một người khác vào người ta, chỉ cần ta chết, người kia cũng chết."
Vệ Uẩn duỗi tay, hai ngón tay cầm lấy tờ giấy viết thư này, yên lặng nhìn một hàng màu đen trêи đó.
Nói về mệnh cách, đáng tin à?
Có lẽ vì từ khi còn nhỏ đã có thể nhìn thấy quầng sáng thần bí người khác không thể thấy. Tuy Vệ Uẩn không hết lòng tin vào thần phật, lại cũng biết rõ, thế gian này bao hàm vạn vật, tất nhiên việc lạ gì cũng có.
Mà khi nàng trò chuyện với hắn, nàng đã để lộ thời gian xảy ra tranh chấp giữa nàng và một nữ tử khác, dường như vừa lúc giống với sự việc lần trước hắn gặp phải.
Vệ Uẩn gõ ngón tay lên án thư, lông mi mảnh dài rũ xuống, che đi tròng mắt hơi tối của hắn.
Đầu gối nàng bị thương, mấy ngày gần đây cũng nhiều lần nhắc với hắn việc đầu gối bị đau.
Mà gần đây đầu gối của hắn cũng hơi đau...
Vệ Uẩn nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng lạnh như ngọc lập tức trầm xuống, đôi mắt híp lại.
Lúc đó, ngọn đèn dầu trước án thư của hắn lay động, ánh sáng khi sáng khi tối bất định chiếu lên sườn mặt hắn.
Bốn bề vắng lặng, không hề có tiếng động.
Nếu đúng như lời nàng nói, vậy người có mệnh cách bị trói buộc với nàng trong miệng nàng, có lẽ đó là hắn.
Khóe môi của Vệ Uẩn khẽ nhếch, hắn lặng lẽ cười khẩy.
Nhưng rốt cuộc là ai có năng lực vượt qua người thường như vậy, vậy vì sao phải mất công vận dụng loại thủ đoạn này để đưa hắn vào chỗ chết như thế?
Chẳng lẽ... Mặc dù người này mang dị năng trêи người cũng không có cách nào trực tiếp lấy mạng hắn, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp gọi là trói buộc mệnh cách để gieest hắn?
Nhưng vì sao, lại là nàng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!