Chương 13: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, với sự đi cùng của chủ nhiệm lớp Lưu Mỹ Ngọc, Tạ Đào đi đến cục Cảnh sát cho lời khai.

Một người hôn mê bất tỉnh, một người còn lại thì ngơ ngác đứng ở chỗ đó, tình hình ngay lúc đó đã bị mọi người vọt vào phòng học nhìn thấy rõ ràng.

Bất kể Triệu Nhất Huyên cãi như thế nào đi nữa, chuyện này nhìn thế nào cũng có liên quan đến vụ việc bạo lực cô ta đã khơi mào từ trước.

Camera theo dõi trong lớp đã hỏng nên chẳng có chứng cứ gì khác, cho nên bên cục Cảnh sát tiến hành tạm giam Triệu Nhất Huyên bảy ngày.

Nhưng khi cảnh sát đến phòng điều khiển của trường học để tiến hành thẩm tra như thường lệ, họ lại phát hiện camera vốn có trục trặc trong phòng học lớp 5 khối 10 quay rõ cảnh Triệu Nhất Huyên đánh Tạ Đào, cô ta cũng đè cô xuống đất rồi dùng sức bóp cổ cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Động cơ của cô ta đã cực kỳ rõ ràng.

Khi Tạ Đào nghe nói chuyện này cũng không có vẻ gì là rất kinh ngạc.

Bởi vì cô đã sớm biết cái camera trong phòng học kia đã được thiếu niên thần bí dùng công năng đặc biệt sửa chữa.

Mà việc Triệu Nhất Huyên đánh nhau với cô, thậm chí là hình ảnh sau đó bóp chặt cổ cô, là anh dùng thủ đoạn đặc thù của mình thêm vào.

Đương nhiên, tất cả hiện tượng phi tự nhiên không nên xuất hiện, bao gồm chính anh, đã được xoá sạch sẽ.

Anh dường như có năng lực nào đó có thể quay lại quá khứ.

Tạ Đào cảm thấy, anh giống như rất rõ chuyện của cô.

Bởi vì có video theo dõi, chuyện trẻ vị thành niên đánh nhau vốn dĩ bình thường này thăng cấp thành vụ án hình sự, tình nghi có dính líu đến việc cố ý gây thương tích.

Triệu Nhất Huyên gào khóc ngay tại chỗ, cha cô ta bởi vì kích thích lớn làm ngất xỉu.

Tạ Đào dường như chưa thấy Triệu Nhất Huyên khóc như vậy bao giờ.

Rất nhiều lúc, cô không hề xem Triệu Nhất Huyên như một người bạn đồng trang lứa. 

"Tạ Đào, Tạ Đào tôi không muốn bóp chết cậu, cậu mau nói cho bọn họ đi, cậu mau với bọn họ nói tôi không muốn hại chết cậu đi mà..." Triệu Nhất Huyên giãy giụa muốn tới trước mặt Tạ Đào, nhưng lại bị hai nữ cảnh sát đè trên ghế.

Lúc ấy, khi cô ta nhìn Tạ Đào với cặp mắt sưng đỏ kia, ánh mắt tràn ngập sự dè dặt và mong đợi.

"Có phải cậu cảm thấy bản thân rất uất ức không?"

Tạ Đào yên lặng nhìn cô ta, cô bỗng nhiên nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một người quen làm kẻ hại người khác, một người giỏi tạo ra niềm vui của chính mình trên sự đau khổ của người khác, có lẽ cô ta vĩnh viễn cũng không hiểu rốt cuộc các loại hành vi của chính mình sẽ tạo thành tổn thương bao lớn cho người khác.

Triệu Nhất Huyên tuyệt vọng gào to, "Tôi không muốn hại cậu, tôi không có! Tạ Đào cậu mau nói cho bọn họ đi!"

Cô ta đến bây giờ vẫn không hiểu rõ tình trạng của lúc ấy rốt cuộc là thế nào.

Khi cô ta nhìn thấy video giám sát, cô ta cũng vô cùng hoảng sợ.

Cô ta căn bản không nhớ chính mình từng bóp cổ Tạ Đào.

Tạ Đào đã không muốn nghe Triệu Nhất Huyên nói bất cứ điều gì nữa, cô được Lưu Mỹ Ngọc đỡ dậy, xoay người muốn đi ra ngoài cục Cảnh sát.

"Tạ Đào!"

Đây là giọng nói của cha Triệu Nhất Huyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!