Sức lực của Triệu Nhất Huyên bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, Tạ Đào bị cô ta bóp chặt cổ họng. Cô nghẹn đến mức cả khuôn mặt cũng bắt đầu phiếm hồng, hô hấp cũng trở nên càng ngày càng khó khăn.
Cô căn bản không có cách nào thoát khỏi tay của Triệu Nhất Huyên.
Như có một tảng đá lớn hung hăng đè lên lồng ngực, từng chút từng chút rút không khí trong phổi cô ra.
Đôi mắt của Triệu Nhất Huyên đã sớm mất đi tiêu điểm, không có bất cứ thần thái gì. Gương mặt bị Tạ Đào cào vài chỗ đã không còn biểu cảm phẫn nộ, cả người thoạt nhìn như rơi vào trạng thái dại ra
Nhưng đôi tay của cô ta lại trước sau dùng sức bóp cổ Tạ Đào, không hề có ý định muốn buông ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ý thức dần dần mơ hồ, Tạ Đào bắt lấy cổ tay của Triệu Nhất Huyên nhưng không có sức hất tay cô ta ra.
Ngay khi Tạ Đào sắp không mở mắt nổi nữa, dường như cô cảm thấy có một cơn gió chợt thổi qua gương mặt. Độ ấm lành lạnh làm đầu óc hỗn loạn của cô thoáng chốc khôi phục lại chút ý thức.
Nhưng cửa sổ của phòng học đã đóng chặt, gió từ đâu tới?
Tạ Đào đã không phân biệt rõ rốt cuộc mọi thứ vừa nãy là hiện thực hay là ảo giác.
Lúc đó, một tia sáng vàng nhạt không biết từ đâu vọt tới, chuẩn xác đánh vào Triệu Nhất Huyên.
Một giây trước Triệu Nhất Huyên còn bóp cổ họng của Tạ Đào, khi tia sáng vàng nhạt đánh vào người cô ta, lực đạo trên tay cũng thả ra. Cô ta nhắm hai mắt lại, cả người lảo đảo một chút sau đó ngã xuống đất rơi vào hôn mê.
Một lần nữa được hít thở không khí làm Tạ Đào vuốt cổ chính mình. Cô cuộn tròn trên đất mãnh liệt ho khan, hốc mắt cũng ngân ngấn nước mắt sinh lý.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, khi Tạ Đào ngẩng đầu dường như thấy một bóng dáng cao gầy.
Cô hít thở từng ngụm lớn, nước mắt lập tức rơi khỏi hốc mắt, cô thấy rõ đó là thân hình của một thiếu niên.
"Suýt nữa không tới kịp..."
Thiếu niên mặc áo hoodie màu đen có mũ vỗ vỗ ngực, anh ta lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại trên đầu.
"Anh..." Tạ Đào há miệng thở dốc, cô muốn hỏi anh, nhưng cổ họng của cô vừa khô vừa đau, chỉ thử lên tiếng đã nhịn không được ho khan.
"Em không sao chứ?"
Thiếu niên nhanh chóng đi đến trước mặt cô, anh cúi người đỡ cô ngồi dậy.
Trong khoảnh khắc đó, dường như Tạ Đào ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt không biết tên trên người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết anh lấy từ đâu ra một cái bình giữ nhiệt rồi vặn nắp đưa tới bên miệng Tạ Đào, "Cẩu kỷ ngâm, đặc biệt dưỡng sinh, em uống một ngụm để đỡ khát thông cổ?"
... ?
Tạ Đào không hiểu lắm, rõ ràng nhìn từ vẻ ngoài thì anh ta vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, sao còn mang theo bình giữ nhiệt ngâm cẩu kỷ trên người?
Cổ họng vừa khô vừa đau, cô cũng không từ chối mà nương theo miệng bình anh đưa qua uống vài ngụm.
"Ngọt không?" Thiếu niên hỏi cô.
Tạ Đào gật đầu.
"Anh có bỏ thêm vài viên đường phèn đó." Thiếu niên nói rồi đậy nắp bình giữ nhiệt.
Sau đó Tạ Đào trơ mắt nhìn bình giữ nhiệt trong tay anh biến mất không thấy tăm hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!