Chương 9: (Vô Đề)

Editor: Hướng Nhật Quỳ

"Không được!" Lục Hoài Du từ chối không chút nghĩ ngợi. Đùa gì thế, trường quay nhiều người hỗn tạp, nếu sự tồn tại của người tí hon bị phát hiện thì thế nào cũng có chuyện.

Nghĩ đến hậu quả người tí hon bị phát hiện, khả năng bị nhốt trong phòng thí nghiệm để cung cấp cho nhà nghiên cứu sẽ rất lớn. Lục Hoài Du đau lòng kinh khủng, người tí hon chỉ là con yêu tinh nhỏ biết chút pháp thuật thôi mà, sao có thể chịu nổi chuyện này cơ chứ! Cho nên nguy hiểm này tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Chung Minh Cẩn có chút không hiểu vì sao anh kích động như thế, bèn nghiêm túc hỏi: "Cô ma nữ trong phòng tập thể hình kia hẳn đã từng nói với anh, các cô ấy đều đặc biệt sợ tôi. Nếu anh dẫn tôi đến nơi làm việc của anh thì đám ma quỷ ấy chắc chắn sẽ không dám đến gần, cũng sẽ không gây phiền phức cho anh."

Người tí hon suy nghĩ thay mình như này khiến tim Lục Hoài Du tan ra mất rồi.

Anh không nhịn được dùng ngón trỏ chọt lên má người tí hon, đoán được sẽ nhìn thấy ánh mắt chấn động của nó, liền nhẹ giọng nói: "Màycó biết tao làm công việc gì không?"

Lúc này lực chú ý của Chung Minh Cẩn đều đặt lên bên má bị chọt kia. Tuy Lục Hoài Du chỉ chọt một cái rồi rút tay về, nhưng cảm giác bị chọt rất lâu vẫn chưa tan. Nó cứng ngắc lắc đầu: "Không biết."

"Tao là một diễn ——" Nói được một nửa, Lục Hoài Du chợt nhớ đến hai tác phẩm trước kia của mình, căn bản chẳng có tư cách gọi là diễn viên nên không muốn dùng từ thần tượng linh tinh để xác định vị trí của mình. Sau cùng thay đổi cách nói: "Dạo này tao đang quay một bộ phim truyền hình, trong đoàn phim trừ tao ra thì còn có rất nhiều diễn viên và nhân viên công tác, vì có nhiều người nên rất hỗn tạp.

Nếu dẫn mày đến thì không an toàn đâu."

Chung Minh Cẩn: "Vậy anh có thể giấu tôi đi."

Lục Hoài Du nghe vậy thì ngẩn người.

Nói theo lương tâm, nếu nhóc dễ thương ở trường quay thì đám ma quỷ ấy sẽ không dám tới gần, anh cũng sẽ không bị quấy nhiễu, còn có thể đóng phim thật tốt nữa.

Đây là điều anh hằng mơ ước, nhưng nếu phải lấy sự an toàn của nhóc dễ thương ra để đánh đổi thì anh chẳng thà không cần. Dù sao mấy năm qua anh cũng quen rồi, danh tiếng diễn xuất kém đi theo anh cũng đâu phải ngày một ngày hai.

Vì thế Lục Hoài Du kiên định lắc đầu: "Không được, trường quay căn bản không có chỗ có thể giấu mày đi."

Chung Minh Cẩn thoáng suy nghĩ: "Anh có thể tìm một phòng trống gần đó rồi thả tôi ở đó."

Lục Hoài Du khẽ rung động: "Có thể chọn phạm vi bao xa?"

Chung Minh Cẩn tính toán, dùng thực lực hiện tại của nó, nếu có phù chú gia trì thì: "Cố gắng trong vòng 500 mét."

Lục Hoài Du lập tức nghĩ tới một nơi, dựa theo điều kiện của người tí hon thì phòng hóa trang chính là sự lựa chọn không tồi của anh. Lúc anh quay phim, Lâm Tuyền sẽ đến hiện trường quay phim để chờ, hơn nữa còn khóa cửa, nếu người tí hon trốn trong đó cũng coi như an toàn.

Chung Minh Cẩn thấy anh không lên tiếng, bèn hỏi: "Có phải anh không nghĩ được nơi thích hợp không?"

Lục Hoài Du há miệng không nói gì. Anh không phải người do dự, nhưng với quyết định này, nếu không cẩn thận thì hậu quả sẽ không phải là điều mà anh dễ dàng gánh chịu.

Chung Minh Cẩn tiếp tục thuyết phục: "Còn một vấn đề anh chưa nghĩ tới, người hạ Dẫn Uế Phù với anh chắc chắn là có người dạy anh ta. Bây giờ anh ta bị phản phệ, người dạy anh ta khẳng định sẽ không chịu để yên. Dù sao đi nữa cũng là tôi đã phá bùa chú của anh ta, nói không chừng sẽ lần theo dấu vết của anh để tìm đến đối phó tôi."

Mới đánh đuổi đứa nhỏ thì đứa lớn lại đến, mấy chuyện kiểu này thấy nhiều rồi cũng quen. Lục Hoài Du có phần hối hận lúc trước khi mua nhà không chọn căn có tính an toàn cao. Bây giờ tuy tính an toàn của căn nhà này coi như không tồi, nhưng nếu người có quiền thế hoặc có năng lực đặc biệt thì muốn vào cũng chẳng phải việc khó.

Hơn nữa dù người tí hon có nói ở nhà sợ người tìm tới cửa, nhưng Lục Hoài Du biết, thật ra điều sợ hơn chính là vấn đề an toàn của anh ở trường quay.

Dẫu sao trước khi Lương Vũ Hành lặng lẽ hạ bùa chú với anh, nếu gặp người lợi hại hơn thì một khi bùa hộ mệnh mà người tí hon đã cho không còn chống đỡ được, có thể về nhà tìm người tí hon để phá chú anh cũng chẳng còn.

Lục Hoài Du thật sự sợ rồi.

Sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng anh vẫn đáp ứng: "Vậy ngày mai chúng ta thử trước một ngày, nếu phát hiện có bất kì nguy hiểm nào thì sau này mày phải ở trong nhà."

Chung Minh Cẩn cảm giác rằng từ khi quen biết Lục Hoài Du, số lượng câu mình nói đã tăng theo cấp số nhân. Nhưng tốt xấu gì Lục Hoài Du cũng đáp ứng thử một lần, thế là gật đầu đáp: "Được."

Giữa hai người đã đạt được nhận thức chung, Lục Minh Cẩn bèn giơ nắm tay phải lên trước mặt người tí hon.

Đợi một lúc sau, người tí hon mới mặt không cảm xúc giơ tay theo, nắm tay nhỏ xíu chạm một cái lên ngón tay của Lục Hoài Du rồi rút về.

Lục Hoài Du không nhịn được cười nói: "Thế cứ quyết định vậy đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!