Chương 79: (Vô Đề)

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Mặc dù Lục Hoài Du đã ký hợp đồng với đạo diễn Lý, nhưng bên đạo diễn Lý vẫn còn vài chuyện khác chưa hoàn thành, thế nên việc quay phim chính thức sẽ được thực hiện vào năm sau.

Trong thời gian này, Lục Hoài Du dành thời gian cùng Chung Minh Cẩn trở về núi Phượng Phi để làm pháp sự cho bà ngoại. Đây là lần đầu tiên anh tận mắt chứng kiến toàn cảnh pháp sự này, hơn nữa còn là pháp sự cho bà ngoại, cao công pháp sự là Chung Minh Cẩn.

Chung Minh Cẩn đã sắp xếp mọi thứ thỏa đáng từ lâu, thế nên đi đi về về cũng chỉ tốn thời gian hai ngày, sau đó thì bận rộn trở lại.

Lâm Nguyên như đã hạ quyết tâm sẽ nâng cao giá trị và sự nổi tiếng của Lục Hoài Du trong thời gian thỏa thuận một năm, cho nên ngoại trừ việc tuyên truyền không thể thiếu của đoàn phim "Suối Cạn", anh ta đã giúp Lục Hoài Du nhận thêm một đống công việc, đương nhiên là đã lựa chọn tỉ mỉ.

Chỉ là công việc càng nhiều, Lục Hoài Du càng khó tránh phải bôn ba khắp nơi, song cũng may vẫn có Chung Minh Cẩn bên cạnh.

Thời gian bậnn rộn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng 3 năm sau, bộ phim của đạo diễn Lý cuối cùng cũng được khai máy.

Bộ phim này có tên là "Hiệp Giả" đúng như tên gọi của nó, là một bộ phim dùng võ hiệp làm đề tài, địa điểm quay ngoại trừ núi Phượng Phi thì còn vài điểm du lịch nổi tiếng khác nữa.

Trên thực tế, trong các đề tài khoa học viễn tưởng mới nổi hiện nay, võ hiệp đang dần dần suy thoái. Nhưng điều không thể phủ nhận rằng, hễ là người Trung Quốc thì chỉ có một số người chưa từng có giấc mộng võ hiệp.

Lúc đầu Lục Hoài Du chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy kịch bản rất hay, một nguyên nhân lớn chính là giang hồ trong "Hiệp Giả" có nét tương đồng với giang hồ trong lòng anh.

Nhân vật chính lên núi học võ từ nhỏ, sau khi học xong bèn xuống núi trừ bạo giúp kẻ yếu, trừ bạo cho dân, cuối cùng dẫn theo người yêu về quy ẩn.

Do bị hạn chế về số trang nên kịch bản chỉ kể lại một cách tỉ mỉ rằng nhân vật chính và người yêu cuối cùng cũng điều tra được một vụ án nào đó sau vài năm, kế đó vì sửa sạch oan tình cho môn phái mà chịu oan, những chuyện khác đều được tóm lược.

Hướng đi chỉnh thể của câu chuyện thật ra là một chiều hướng kinh điển, nhưng cái khó là biên kịch phải đưa ra ý tưởng mới.

Hơn nữa phong cách kinh điển sở dĩ kinh điển là vì nó có thể thuật lại cốt truyện một cách hoàn mỹ mà còn chiếm được cảm tình của phần lớn người xem. Đến khi bộ phim ra mắt, chắc chắn sẽ không phải lo về doanh thu phòng vé nữa.

Tổng cộng có hai phần được quay ở núi Phượng Phi, theo thứ tự là nhân vật chính học võ trên núi thời niên thiếu, cuối cùng là quy ẩn.

Tình tiết của hai phần cũng không nhiều, phần học võ thời niên thiếu chỉ xuất hiện trong ký ức của nhân vật chính nên càng ít hơn. Nhưng do thời tiết khác nhau, ký ức thời niên thiếu đa phần là mùa xuân, mà khi quy ẩn thì vào cuối thu nên việc quay phim khá vất vả.

Tình tiết nhân vật chính học võ trên núi được quay đầu tiên nên đạo diễn Lý dứt khoác tiến hành lễ khai máy ở núi Phượng Phi.

Lục Hoài Du là người đầu tiên trong đoàn phim đến núi Phượng Phi, sau khi anh kết thúc một phần công việc bèn trực tiếp đến đó cùng Chung Minh Cẩn, dự sẽ nghỉ ngơi vài ngày trước khi quay phim.

Vào cuối tháng 3, những nơi khác đã sớm bắt đầu chuyển ấm, nhưng do núi Phượng Phi cao hơn mặt biển nên còn mang chút cảm giác se lạnh của tiết lạnh mùa xuân.

Một ngày trước khi khai máy, Lục Hoài Du bọc áo bành tô cùng Chung Minh Cẩn đến tuần tra nơi quay phim.

Chẳng rõ trước đó đạo diễn Lý đã bàn bạc thế nào với Chung Minh Tranh mà nó lại là người chịu trách nhiệm việc xây dựng sân bãi trong điểm du lịch không mở cửa.

Lúc này sân bãi đã xây xong, xung quanh trừ Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn ra thì chẳng có ai. Cả hai đan chặt mười ngón tay trong túi áo bành tô của Chung Minh Cẩn để sưởi ấm. Sau khi thản nhiên đi dạo, Lục Hoài Du nhìn nơi trước mắt sẽ biến thành nơi mình làm việc vào ngày mai, vẻ mặt có phần kỳ lạ: "Cảm giác này thật kỳ diệu."

"Sao lại kỳ diệu?" Chung Minh Cẩn hỏi.

Lục Hoài Du trầm ngâm chốc lát mới nói: "Giống như hồi nhỏ anh đến lớp học bù với bạn cùng lớp vậy, nào ngờ nơi đi học lại nằm ngay cạnh nhà."

Nói xong anh chỉ vào mái hiên vểnh góc lộ ra trên sườn núi cách đó không xa: "Buổi trưa, các học sinh chỉ có thể ăn ở căn tin vì nhà xa, chỉ mình anh là được về nhà ăn cơm!"

Chuyện không hề liên quan đến học bù hay quay phim lại bị anh nói như vậy, cảm giác thật khó hiểu.

Khi Chung Minh Cẩn nghe anh nói câu "Về nhà", khóe môi bất giác cong lên: "Đúng vậy, ăn thì phải về nhà."

Lục Hoài Du cũng đáp lại: "Thảo nào mọi người đều nói kiếm việc thì kiếm việc nào lương cao làm ít lại gần nhà, anh còn chưa bắt đầu làm việc, thì đã dự trước được niềm vui đó rồi."

Trước khi gặp được Chung Minh Cẩn, lần nào anh trọ ở khách sạn cũng rất khó ngủ. Lần trước đến thành phố Z cũng là nhờ Chung Minh Cẩn ở bên suốt cả hành trình nên mới không mất ngủ nữa.

Nhưng sao có thể ngủ ở phòng của Chung Minh Cẩn, còn có Chung Minh Cẩn đi cùng nữa chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!