Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du cười giải thích với bà: "Cháu chưa từng nói người dạy cháu vẽ bùa là nữ mà, bà ngoại ơi bà hiểu lầm rồi."
Nói xong anh nhanh chóng nhìn Chung Minh Cẩn một cái, thấy sắc mặt cậu vẫn như thường bèn lặng lẽ thở phào.
"Cháu nói người dạy cháu vẽ bùa không phải nữ, mà là…" Bà ngoại nhìn sang Chung Minh Cẩn, rồi gọi theo Lục Hoài Du: "Minh Cẩn?"
Sau khi Lục Hoài Du "Ừm" một tiếng bèn gật đầu cái nữa.
Sắc mặt bà ngoại dần trở nên kỳ quái, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Nhưng không phải cháu nói nơi cậu ta sống, ma quỷ không thể tới gần ư, vậy bây giờ bà…?"
Lục Hoài Du đáp: "Trên người em ấy có dẫn Liễm Khí Phù."
"Lúc trước cháu còn nói với bà là cậu ta siêu…"
Bà ngoại còn chưa nói dứt câu, Lục Hoài Du đã lập tức ngắt lời bà. Anh sợ nếu bà nói thêm nữa thì sẽ thốt ra câu "Siêu đáng yêu" kia mất. Nói cho cùng thì trong nhận thức của bà, chắc sẽ rất khó mà hiểu được tại sao lại dùng từ "Đáng yêu" này để hình dung một người đàn ông trưởng thành.
Mà biện pháp anh dùng để ngắt lời bà, đó là nắm tay Chung Minh Cẩn và nói: "Bà ơi, cháu và Minh Cẩn đang yêu nhau đó ạ."
Không biết những lời này có lực sát thương hơn chữ "Đáng yêu" bao nhiêu mà bà ngoại vừa nghe xong, cái bóng vốn nửa trong suốt phút chốc trở nên trong suốt hơn, rất lâu sau mới trở lại bình thường. Sau khi thay đổi sắc mặt vài lần, bà cau mày hỏi: "Là… kiểu bên nhau như người yêu sao?"
"Vâng!" Lục Hoài Du gật đầu đáp, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn bà ngoại, sợ bà ngoại sẽ bị dọa đến hồn phách tiêu tan.
Bà ngoại giống như đã dùng hết nỗi sợ hãi vừa rồi, khi nghe được câu trả lời khẳng định của Lục Hoài Du, bà chỉ dùng ánh mắt rối rắm nhìn anh, sau lại quay sang nhìn Chung Minh Cẩn.
Sau một lúc, như thể thật sự chẳng thể dằn xuống những vấn đề nơi đáy lòng, bà bất chấp việc làm thế là không tốt mà hỏi: "Tiểu Du, bà có một vấn đề muốn hỏi riêng cháu."
Nói xong lại gật đầu với Chung Minh Cẩn, sau đó dẫn anh vào phòng.
Lục Hoài Du thấy bà đã ra khỏi phạm vi của ánh đèn, bất đắc dĩ đứng dậy theo, lại dùng khẩu miệng an ủi Chung Minh Cẩn: Không sao đâu, anh đi rồi về ngay.
Thời điểm anh đi tới phòng, bà ngoại đang phụng phịu đứng chờ ở sau cửa, vẻ mặt nghiêm khắc hiếm thấy.
Tim Lục Hoài Du đập thình thịch: "Bà ngoại có chuyện gì không nói bên ngoài được ạ?"
"Chuyện mà sau đây bà hỏi cháu, cháu phải trả lời thành thật cho bà." Bà ngoại nghiêm túc.
"Bà cứ hỏi ạ."
"Cháu và cậu ta yêu nhau, chỉ đơn thuần là vì thích…" Bà ngoại thấp giọng hỏi: "Hay là còn nguyên nhân khác?"
"Đương nhiên là vì thích ạ, không thích thì cháu và em ấy yêu nhau làm gì." Lục Hoài Du nói với vẻ đương nhiên, sau đó nhưng bừng tỉnh, mở to mắt nói một cách khó tin: "Ý bà là cháu chỉ vì năng lực của em ấy mới…"
Bà ngoại chậm rãi gật đầu.
"Không có đâu." Lục Hoài Du thấy buồn cười: "Người kia tốt lắm, lúc bọn cháu còn là bạn, em ấy đã dạy cháu cách vẽ bùa rồi. Cháu thích em ấy, cũng là do con người của em ấy, chứ không phải năng lực vẽ bùa và thể chất khiến ma quỷ không dám đến gần của em ấy đâu."
Bà ngoại nghe anh nói thế, lúc này mới bớt vẻ nghiêm túc mà cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
Lục Hoài Du dở khóc dở cười, anh còn tưởng bà ngoại sẽ hỏi mình vài vấn đề nào đó, nào ngờ chỉ thế thôi.
Trong lòng không khỏi chua xót, muốn vươn tay ôm lấy bà, nhưng vì biết được kết quả nên kiềm chế lại. Chỉ cười: "Bà ơi chúng ta ra ngoài thôi, một mình em ấy ở ngoài sẽ lo lắng đó."
Bà ngoài dùng vẻ mặt "Quả nhiên cháu ngoại bà đã lớn rồi" để nhìn Lục Hoài Du, cười lắc đầu: "Đi thôi."
Lúc đi ra, Lục Hoài Du lại hỏi: "Bà ngoại còn chuyện nhớ hồi cháu 7 tuổi, có người tặng cháu một mặt đây chuyền không?"
"Đương nhiên nhớ chứ." Nếu không nhắc đến chuyện Lục Hoài Du được người ta tặng cho mặt dây chuyền hồi suýt nữa gặp chuyện không may, sau này mặt dây chuyện ấy đã bảo vệ Lục Hoài Du thì bà cũng quên mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!