Editor: Hướng Nhật Quỳ
Từ "Nuôi" này khiến Lục Hoài Du sinh ra cảm giác chột dạ khó hiểu, hệt như bị con mèo nhỏ nuôi trong nhà chất vấn rằng có nuôi thêm mèo khác nữa.
Nhưng nhóc dễ thương và Chu San San là một yêu tinh, một con ma, hơn nữa San San cũng đâu tính là mình nuôi.
Lục Hoài Du trừng mắt hỏi: "Mày biết sự tồn tại của San San?"
Lời vừa nói ra, anh mới ý thức được rằng mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc. Ban nãy anh còn đang ở cửa thì đối phương đã biết trên người anh bị Dẫn Uế Phù, sao không biết trong nhà còn có một con ma chứ?
Vì thế anh thay đổi vấn đề: "Mày biết em ấy tồn tại từ khi nào?"
Chung Minh Cẩn đáp: "Từ lúc mới tới."
Lục Hoài Du nghĩ bụng, nếu Chu San San nghe nói như vậy, phỏng chừng sẽ sợ đến không thể duy trì cơ thể mất thôi. Lo lắng nhiều ngày qua, kết quả ngày đầu tiên người ta đã biết được sự tồn tại của cô.
Nhưng giờ đâu phải lúc để nói chuyện này, Lục Hoài Du nghiêm mặt giải thích: "Em ấy chỉ sống ở chỗ tao, không phải tao nuôi."
Chung Minh Cẩn hơi nhíu mày: "Cô ấy không phải anh nuôi?"
Lục Hoài Du gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên không phải!"
Chung Minh Cẩn khe khẽ thở dài.
Lục Hoài Du nhạy bén đọc ra được cảm xúc thông qua động tác nhỏ của nó, do đó cãi lại: "Tao lớn lên đã đủ đẹp trai, nhân khí cũng đủ tốt, không cần phải nuôi tiểu quỷ để tăng thêm vận may đâu. Huống chi một người bình thường như tao cũng sẽ không nuôi mấy thứ đó."
"…" Chung Minh Cẩn một lời khó nói hết nhìn Lục Hoài Du, chẳng muốn tiếp tục đề tài này nữa, bèn chỉ vào chậu inox dưới đất nói: "Nhớ xử lí rác đó."
Tuy đã biến thành tro, nhưng Lục Hoài Du vẫn thấy rợn người, sợ không xử lí tốt sẽ để lại hậu quả gì đó, bèn hỏi: "Có cách xử lí đặc biệt nào không?"
Chung Minh Cẩn hỏi: "Theo anh chỗ này nên xử lí thế nào?"
"Vậy tao đổ tro xuống cống đây." Lục Hoài Du nói xong thì rút vài tờ giấy trên bàn trà xuống, bọc mép chậu lại rồi bưng đi.
Đổ hết tro trong chậu xong, cả chậu cũng được xả nước luôn. Vậy mà Lục Hoài Du còn sợ có gì đó sót lại trong bồn cầu, xả nước thêm vài lần rồi đổ nửa chai nước khử trùng xuống mới chịu bỏ qua; hơn nữa cái chậu đã dùng này Lục Hoài Du cũng chẳng cần, sau khi đi ra thì tìm cái túi to tròng lên, dự định lát nữa đi ném.
Một phen giày vò này, gà rán mua trước đó đã sớm nguội mất tiêu.
Vả lại dù không nguội thì Lục Hoài Du cũng sợ trên đường mình xách đi đã nhiễm phải thứ dơ bẩn nào đó.
Kết quả cơm tối lại thành ra giống hôm qua, chỉ có thể ăn thức ăn ngoài.
"Nhóc dễ thương." Lục Hoài Du ngồi co quắp trên ghế sofa, thuận miệng hỏi: "Mày có thích món nào trong takeaway tối qua không? Có thể hôm nay chúng ta phải ăn tiếp đó."
"Tôi ăn rồi." Chung Minh Cẩn nói.
Trái ngược với dáng vẻ như người không xương của Lục Hoài Du, tư thế ngồi trên sofa của Chung Minh Cẩn hết sức nghiêm chỉnh, hai chân thả xuống rất tự nhiên, sống lưng thẳng tắp.
Chỉ vì nguyên nhân chiều cao nên trông giống như đang bắt chước động tác của con nít.
Tối qua nó đã thế này nên Lục Hoài Du cũng chẳng bất ngờ gì, chỉ vào bánh quy còn lại trên bàn trà rồi hỏi: "Mày sẽ không ăn mấy cái này chứ?"
Chung Minh Cẩn nói: "Chừng này đã đủ rồi."
Hôm qua mới nói sẽ cho người tí hon ăn ngon một ngày ba bữa, kết quả hôm nay đã để người ta gặm bánh qui cả ngày. Lục Hoài Du có phần áy náy, cũng chẳng còn tâm tư gọi thứ ăn ngoài nữa: "Vậy tao cũng ăn đại cho xong vậy."
Nói xong lại bổ sung: "Ngày mai nhớ đợi tao về ăn cơm chung đó."
"…Được." Chung Minh Cẩn chần chừ trong nháy mắt nhưng vẫn đồng ý, tiếp đó đưa lá bùa vẫn luôn siết chặt trong tay cho Lục Hoài Du: "Anh cầm cái này đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!