Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du không rõ vấn đề cụ thể mà phía Dung Cẩm gặp phải là gì, trở về khách sạn, sau khi nói rõ tình huống với Chung Minh Cẩn, anh bèn bỏ hết mấy thứ như lá bùa và chu sa có thể dùng được, gói tất cả vào ba lô định mang theo.
Quần áo cũng đem theo hai bộ để thay.
Đến khi thu xếp ổn thỏa cả rồi, anh ngẩng đầu thấy Chung Minh Cẩn đang mím môi ngồi ngay ngắn trên ghế dựa bên cạnh cửa sổ, tay thì để hai bên người, còn vô thức tạo thành nắm đấm.
Lục Hoài Du dừng động tác, thử hỏi: "Cậu… không muốn đi cùng à?"
"Không phải." Chung Minh Cẩn nghe xong lai đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc của mình, vội vã bác bỏ những lời của Lục Hoài Du. Cậu rũ mắt, thấp giọng nói: "Tôi hơi căng thẳng."
"Có dự cảm không lành sao?" Lục Hoài Du nhíu mày suy nghĩ chốc lát, rồi đưa ra quyết định: "Chúng ta đến đó xem trước, nếu như không giải quyết được thì trực tiếp nói với anh hai Dung, bọn họ sẽ không để ý đâu."
"Không, không phải…" Chung Minh Cẩn muốn nói mình không hề có dự cảm chẳng lành, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Lục Hoài Du, cậu lại im lặng.
Dự cảm không lành thì không lành, dù sao vẫn hơn là nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, huống chi… sớm muộn gì cũng phải gặp.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Chung Minh Cẩn đứng dậy khỏi ghế sofa, bắt đầu thu dọn những món đồ mình mang theo bên mình: "Bao giờ chúng ta xuất phát?"
"Dọn xong mấy thứ này sẽ đi ngay." Lục Hoài Du ngồi xổm dưới đất giúp Chung Minh Cẩn thu dọn: "Như vậy thì khoảng 3 tiếng là có thể đến thành phố Tinh Nguyệt, trước hết sẽ đưa cậu đến khách sạn, tôi thì đến nhà họ xem thử. Nếu đến 5 giờ cậu khôi phục cơ thể ban đầu rồi, buổi tối nói không chừng chúng ta còn có thể bắt tay vào giải quyết chuyện mà họ gặp phải."
Anh sắp xếp như vậy, tuy thời gian khá eo hẹp, nhưng chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Nếu họ có thể giải quyết chuyện bất thường bên phía Dung Cẩm, đương nhiên phải giải quyết càng sớm càng tốt rồi. Nếu không giải quyết được thì cũng có thể sớm tìm người khác.
Huống chi Lục Hoài Du còn đang quay ở đoàn phim, tuy đạo diễn Tân đã bảo anh không cần sốt ruột, nhưng anh mà vắng mặt thêm một ngày thì những lịch trình trước đó của đoàn phim sẽ phải điều chỉnh một lần nữa.
Chung Minh Cẩn cũng không thấy kì kèo mấy chuyện cần làm, thế nên đã đồng ý với phần lớn sự sắp xếp của Lục Hoài Du. Suy nghĩ khác biệt duy nhất đó là: "Tôi sẽ cùng anh đi gặp họ trước, sau khi gặp xong sẽ trở về khách sạn."
Hơn nữa lý do của cậu còn rất quang minh chính đại: "Kinh nghiệm của tôi nhiều hơn anh, trốn trong ba lô có lẽ sẽ có thể phát hiện một vài vấn đề mà anh bỏ sót."
Lời cậu nói đã cho Lục Hoài Du mặt mũi lắm rồi, bởi nếu dùng sự hiểu biết của mình dành cho Lục Hoài Du thì căn bản không phải là "có lẽ", mà phải là "chắc chắn" mới đúng.
Nhưng nếu Chung Minh Cẩn đi cùng anh đến gặp đám người Dung Cẩm, Lục Hoài Du nhất định phải rời đi sớm, phải về khách sạn lúc 5 giờ mới được.
Có điều đây cũng không phải vấn đề gì to tát, có người của Dung gia ở đó, chẳng ai sẽ cố ép anh điều gì. Vì vậy anh gật đầu nói: "Vậy thì làm theo lời cậu đi."
Chung Minh Cẩn đạt được mục đích, bèn nói ra yêu cầu cuối cùng của mình: "Nếu phải tranh thủ chạy qua thì giờ trưa chúng ta chắc chắn phải ăn trên đường. Lát nữa anh nhớ mua ít thức ăn trong cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu để mang theo, trên đường ta có thể tìm cơ hội để lót bụng."
Lục Hoài Du hiểu sai ý, anh nhíu mày hỏi: "Nhóc dễ thương, cậu có biết ăn đồ ăn trong lúc chờ đèn đỏ cũng là vi phạm không?"
Chung Minh Cẩn thật sự không biết, cậu hơi ngây ra rồi nói: "Vậy thì đến điểm dừng chân ăn."
Lục Hoài Du biết rõ chuyện này chắn chắn anh sẽ không lay chuyển được Chung Minh Cẩn. Hơn nữa dù anh không ăn thì Chung Minh Cẩn cũng phải ăn, bèn gật đầu: "Nghe cậu hết."
Trên xe chỉ có hai người họ, cũng giống như lần trước, trước khi lái xe, Lục Hoài Du sẽ đặt một tấm thảm bên dưới ghế phó lái, như vậy Chung Minh Cẩn có thể ngồi ở đó trò chuyện với anh, bằng không một mình anh lái xe lâu như thế sẽ rất nhàm chán.
Vả lại Chung Minh Cẩn không chỉ có thể nói chuyện với anh, cả nhiệm vụ trả lời tin nhắn của Dung Cẩm, Lục Hoài Du cũng giao cho cậu.
Sau khi hẹn nơi gặp mặt với Dung Cẩm, Chung Minh Cẩn lại đặt một khách sạn gần đấy. Như vậy đến khi trở về sẽ có thể vào thẳng khách sạn, cũng có thể bớt được chút thời gian.
Vì đang trong giờ hành chính nên dọc đường không bị kẹt xe, nên dù làm theo yêu cầu của Chung Minh Cẩn thì việc dừng ở trạm phục vụ để ăn uống cũng chỉ mất một ít thời gian. Thế nên khi họ chạy đến nơi đã hẹn ở thành phố Tinh Nguyện, thời gian vẫn sớm hơn dự định gần nửa tiếng.
Địa điểm hẹn gặp mặt là một khu biệt thự cách xa nội thành, lúc chỉ còn cách mục đích khoảng 1 km, Chung Minh Cẩn bèn thu dọn đồ đạc rồi trốn vào ba lô của anh.
Sự thật chúng mình rằng chuẩn bị trước vẫn có lý hơn, bởi vì vừa đến cổng tiểu khu, người đến đón Lục Hoài Du đã chờ sẵn ở đó, hơn nữa còn là bạn tốt Dung Bạch đã lâu không gặp của anh.
Sau khi Lục Hoài Du đặt chiếc ba lô mà Chung Minh Cẩn đã trốn vào bên cạnh mình, anh mới dừng xe trước mặt Dung Bạch, ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu chịu khó thế, còn đích thân chạy ra đón tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!