Editor: Hướng Nhật Quỳ
Sau khi Lâm Nguyên đưa hai người họ đến trường quay, ở đó không bao lâu đã phải đến sân bay.
bởi vậy thừa dịp trong xe không có người ngoài, có một số việc cần chú ý nên đã trước tiên phải dặn dò họ.
Lục Hoài Du và Lâm Tuyền đều không phải lần đầu đến trường quay, đối với mấy điều cần chú ý mà Lâm Nguyên từng nhắc vô số lần này, thỉnh thoảng hai người chỉ hùa theo một hai câu, nghe rồi cũng chẳng để ý.
Mãi đến khi rẽ hai cái là thấy được trường quay, cuối cùng Lâm Nguyên cũng không nhịn được mà nói ra những lời đã ủ từ tối qua: "Ngư Ngư này, thường ngày cậu muốn làm chuyện gì thì dặn dò Lâm Tuyền được rồi, ít làm phiền Chung tiên sinh chút đi."
Lục Hoài Du nghe anh ta nhắc tới Chung Minh Cẩn thì tập trung tinh thần hơn một ít, nói theo kiểu không để ý mấy: "Không sao đâu, tôi và cậu ấy là bạn tốt, cậu ấy sẽ không để ý đâu."
Đương nhiên tôi biết cậu ta không để ý, tôi còn biết cậu ta rất bằng lòng nữa là! Trong lòng Lâm Nguyên điên cuồng gào thét, nhưng lại chẳng thể nói ra, thế nên đành nghẹn một hơi, những lời nói cứ quẩn quanh bên miệng, cuối cùng vẫn nói với vẻ hơi xấu hổ: "Tuy là bạn tốt, nhưng vẫn không nên làm phiền đối phương quá mức."
Lục Hoài Du rướn người về phía trước, nhìn chằm chằm Lâm Nguyên chốc lát rồi hỏi: "Không phải anh có ý kiến với cậu ấy chứ?"
"Đương nhiên không có!" Lâm Nguyên lập tức phủ định, sau đó cuống quýt viện cớ: "Chỉ cảm thấy loại cao nhân như Chung tiên sinh không thích làm những việc nhỏ nhặt này thôi, mà nếu Lâm Tuyền đã nhận lương…"
Hóa ra là sợ Lâm Tuyền nhận lương rồi chẳng làm gì, Lục Hoài Du rộng lượng phất tay, nói: "Chả sao cả, việc Lâm Tuyền nên làm tôi sẽ bảo cậu ấy làm, tiền thưởng nên có cũng sẽ không ít."
Lâm Nguyên miễn cưỡng để lộ nụ cười giả lả[1]:"Cảm ơn Ngư Ngư."
[1] Ảnh minh họa của nụ cười giả lả:
Nói xong thì lập tức xụ mặt nghiêm túc lái xe, cảm thấy làm người đại diện như anh ta thật khó khăn.
Bởi vì đã nhìn ra suy nghĩ của Chung Minh Cẩn dành cho Lục Hoài Du nên anh ta chỉ muốn Ngư Ngư duy trì khoảng cách một chút, còn suýt chút bị cho là đang chia rẽ mối quan hệ bạn bè, có ý kiến với Chung Minh Cẩn.
Thế nhưng lại chẳng thể nói rõ nguyên nhân, theo quan sát của Lâm Nguyên về việc ở chung của hai người, anh ta sợ một khi nói ra, rất có thể sẽ trở thành thần trợ công, việc này chẳng hợp với cái nghề người đại diện mà anh ta đặt ra chút nào!
Việc không thể tìm được cách giải quyết hoàn mỹ khiến Lâm Nguyên có chút không vui, kiểu không vui này đã đạt đến đỉnh điểm khi trông thấy vẻ mặt xuân tình dập dờn của Lâm Tuyền. Đến khi tới trường quay, anh ta gọi Lâm Tuyền đang định đóng cửa xe lại: "Mấy ngày này em phải ăn chay đấy."
"Tại sao?" Lâm Tuyền mờ mịt nhìn anh mình, thức ăn trong đoàn phim vốn đã không ngon rồi, thế mà còn bảo cậu ăn chay!
Lâm Nguyên liếc cậu ta, rồi nói một cách thản nhiên: "Em phải hạ nhiệt."
Lâm Tuyền đang định nói "Tính tình của em tốt lắm, hạ nhiệt cái gì chứ", thì lập tức nhớ đến giấc mơ đêm qua và tình huống xấu hổ lúc rời giường vào buổi sáng hôm nay, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lục Hoài Du – người biết vì sao Lâm Tuyền phải hạ nhiệt – cảm thấy cậu ta thật đáng thương, bèn cười nói: "Hạ nhiệt thì có thể uống trà lạnh mà."
"Đúng rồi, em có thể uống trà lạnh mà!" Lâm Tuyền lập tức đáp lại.
Lâm Nguyên:…
Lâm Nguyên giận ơi là giận luôn! Mãi đến khi phải đi ngay, có thể nhắm mắt làm ngơ rồi mới dễ chịu được một chút.
Lục Hoài Du không biết suy nghĩ trong lòng anh ta nên tâm trạng hớn hở chạy đi hóa trang.
Phong cảnh ở khu danh lam thẳng cảnh 5A đương nhiên là chẳng thể chê vào đâu, ánh mặt trời giữa những khe đá trên đỉnh núi còn chưa ló dạng, ấy thế mà những tia sáng đã đổ xuống hệt như tơ lụa vàng, rơi trên lớp sương mù đang bao phủ cả núi rừng như những tấm lụa trắng, tạo ra một điểm sáng nhiều màu.
Bởi vì từ nhỏ Lục Hoài Du đã có thể thấy ma quỷ, nên trên cơ bản là chưa từng ra ngoài du lịch. Lúc này nhìn thấy ánh bình minh đang ló rạng, đến cả mắt cũng không nỡ chớp.
Chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho anh, những phần khác đều ổn cả, nhưng khi đến đôi mắt, người nọ phải nhắc nhở: "Ngư Ngư à cậu nhắm mắt lại đi, sẽ xong nhanh thôi."
"Ồ." Lục Hoài Du luyến tiếc nhắm mắt.
Chuyên gia trang điểm nương theo ánh mắt của anh nhìn về phía mặt trời mọc, tùy tiện hỏi: "Ngư Ngư thích mặt trời mọc à?"
"Hôm nay mặt trời mọc rất đẹp." Lục Hoài Du đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!