Editor: Hướng Nhật Quỳ
Buổi tối Lục Hoài Du chỉ có hai cảnh quay, nhưng đều không cần buộc dây cáp nên quay xong thì có thể trở về khách sạn.
Chung Minh Cẩn nói bày trận rất nhanh nên anh cũng cho rằng trước khi mình kết thúc công việc cậu chắc chắn sẽ chuẩn bị xong.
Kết quả trong lúc quay phim, bởi vì có một vai phụ trạng thái không tốt nên liên tục NG, khiến cho hai cảnh quay kéo dài đến gần 8 giờ rưỡi mới hoàn thành.
Lục Hoài Du vận động tay chân, hỏi Lâm Nguyên đang vội đưa nước cho anh uống: "Họ còn chưa về sao?"
"Vẫn chưa." Lâm Nguyên nhíu mày, thoáng vẻ lo lắng: "Nhắn tin cũng không trả lời."
Tuy biết Chung tiên sinh là cao nhân, nhưng nơi này là núi non hoang dã, có chuyện gì mà cần đến tối mới làm cơ chứ. Lâm Nguyên vừa bổ não đã thấy sởn gai óc, mặc dù đứa em trai kia của anh ta hơi ngốc, nhưng nếu có chuyện không may thì người trong nhà chắc chắc sẽ xé xác anh ta ra.
Lục Hoài Du đã quên mình còn chưa nói cho Lâm Nguyên biết họ chỉ đi bố trí trận địa, nhìn dáng vẻ lo lắng không thôi của anh ta, anh tỏ vẻ không để ý mấy: "Nhắn tin không trả lời thì anh gọi điện thoại đi."
"Ừm…" Lâm Nguyên nửa muốn nói, nửa lại thôi: "Sẽ không quấy rầy Chung tiên sinh làm việc chứ?"
"Không đâu, anh chỉ gọi cho Lâm Tuyền thôi mà." Điểm này Lục Hoài Du khá tin tưởng. Nhớ lại những lúc ở nhà, dù là Chung Minh Cẩn đang nghiêm túc vẽ bùa hoặc luyện kiếm, anh ở bên cạnh làm phiền thế nào cũng chẳng hề để tâm, sao có thể vì một cú điện thoại của Lâm Nguyên mà bị làm phiền chứ.
Anh không tin Lâm Nguyên còn có sức hấp dẫn hơn mình.
Lâm Nguyên vốn đang lo cho em trai ngốc, nghe Lục Hoài Du nói sẽ không quấy rầy thì lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Tuyền.
Sau mấy hồi chuông, điện thoại được kết nối, đầu tiên là một đống tiếng chim kêu không rõ tên truyền qua điện thoại, sau đó là âm thanh cành khô bị bẻ gãy. Lâm Nguyên nghe mà tim muốn nhảy lên, nhưng không dám lên tiếng trước.
Nhưng rất nhanh Lâm Tuyền lại hỏi: "Anh, anh tìm em có gì không?"
Giọng của Lâm Tuyền trừ thở gấp ra thì không có gì khác thường, Lâm Nguyên thở phào một hơi: "Còn bao lâu nữa hai người mới về?"
"Đang trên đường về đây ạ." Lâm Tuyền nói tới đây thì ngừng lại, hỏi Chung Minh Cẩn gì đó rồi tiếp tục nói: "Chung tiên sinh bảo có lẽ là khoảng hai mươi phút nữa mới đến."
"Trên đường tối, hai người đi chậm chút sẽ không sao, đừng để bị ngã." Lâm Nguyên không quên dặn dò.
Lục Hoài Du nghe vậy bèn đi về phía cửa xe đang mở, thầm nghĩ Lâm Nguyên đúng là lo lắng vớ vẩn rồi, Lâm Tuyền theo nhóc dễ thương ra ngoài thì sao có thể gặp nguy hiểm cho được.
Nhưng anh lại hoàn toàn không ý thức được rằng hành động đứng cạnh Lâm Nguyên nghe điện thoại vừa rồi của anh chẳng khác gì đang nghe lén.
Chừng mười phút sau, dưới chân núi xuất hiện hai ngọn đèn yếu ớt. Lục Hoài Du nhìn kỹ lại, bảo với Lâm Nguyên: "Chắc là họ về rồi, chúng ta lái xe qua đó đi."
Đây vốn là nơi mà họ phải trở về khách sạn, vậy nên Lục Hoài Du chỉ mới nói được một nửa, Lâm Nguyên đã khởi động xe.
Thấy có chiếc xe đang đi về phía mình, một trong hai ngọn đèn ở phía xa kia hơi lung lay, rồi cũng đứng yên tại chỗ.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến bên cạnh hai người kia. Sau khi Lâm Tuyền tắt đèn thì gần như bò vào ghế phó lái, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
Lục Hoài Du vội nhìn Chung Minh Cẩn ngay bên cạnh, thấy giày cậu dính bùn, quần áo cũng hơi lộn xộn, thậm chí còn có vài lá thông tươi dính trên tóc cậu.
Nếu không phải đây là dáng vẻ bình tĩnh của cậu, có nói cậu đã đi lại trong núi với Lâm Tuyền gần hai tiếng đồng hồ chắc cũng chẳng ai tin.
Sau khi Lục Hoài Du vươn tay lấy mấy lá thông trên đầu cậu xuống, bèn hỏi: "Gặp phải chuyện gì à? Sao đi lâu thế?"
Chung Minh Cẩn mím môi đáp: "Đợi về rồi nói sau."
"Cũng được." Lục Hoài Du gật đầu với vẻ chẳng hề gì, nếu đã đợi đến khi về khách sạn mới nói, vậy hẳn là không có chuyện gì rồi, ít ra lúc này cũng không nguy hiểm.
Lâm Nguyên lái xe phía trước nghe vậy cũng khẽ siếc chặt tay lái, lúc lâu sau vẫn không chịu được mà nói: "Nếu có gì nguy hiểm, Chung tiên sinh phải nhớ nhắc nhở người bình thường như bọn tôi đấy."
Thật ra Lâm Nguyên chỉ là người đại diện của Lục Hoài Du, nếu là lúc thường, chắc chắn anh ta sẽ lướt qua những lời này của Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn. Nhưng chuyện đi nhầm đường lần trước đã thật sự là nỗi sợ hãi của anh ta, thế nên khi nghe thấy câu nói như chuyện đã xảy ra thường xuyên này của Chung Minh Cẩn, vừa nhận ra đầu mối mà diễn viên chính thường nói, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là phải ôm bắp đùi trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!