Chương 42: (Vô Đề)

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Chung Minh Cẩn nặng nề nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra câu trong lòng, chỉ nói: "Nhưng bây giờ tôi cũng đâu thể đeo được."

"Có gì đâu." Lục Hoài Du hơi híp mắt: "Chờ mày khôi phục hình dáng ban đầu sẽ đeo được thôi."

Nói xong anh lại nhắm mắt rồi quay mặt về phía sofa: "Tao buồn ngủ quá, ngủ trước cái đã." Âm thanh lúc nói chuyện cứ dinh dính như keo hồ, hệt như một giây sau sẽ ngủ ngay.

Chung Minh Cẩn nghe vậy lúc này mới dời mắt khỏi chiếc đồng hồ, nhìn tư thế nằm cuộn mình trên ghế sofa của Lục Hoài Du, bèn nhắc nhở: "Hai ngày nay trời hơi lạnh, lúc ngủ sẽ dễ cảm lạnh, anh lấy tấm chăn trên đầu đắp ngủ đi."

Lục Hoài Du giống như đang ngủ, lát sau mới từ từ vói tay qua đầu rồi sờ soạng một lúc, sau khi túm được tấm chăn mới qua loa phủ lên eo.

Chung Minh Cẩn đợi một lúc, thấy anh không còn động tác nào khác mới bất đắc dĩ  đi tới góc chân trên sofa của Lục Hoài Du, nhẹ nhàng nhảy lên rồi nhẹ tay nhẹ chân mở tấm chăn đắp lên người Lục Hoài Du thật kỹ càng.

Bởi vì bây giờ tay chân nó đều ngắn củn nên có muốn nhẹ nhàng cũng chẳng làm được gì. Thậm chí thi thoảng quơ qua một cái cũng có thể bất cẩn đánh vào người Lục Hoài Du.

Mãi đến khi đắp chăn xong, Lục Hoài Du cũng không thức dậy, khuôn mặt anh bị chen trên chiếc gối kê nên có phần biến dạng, nhưng hơi thở vẫn đồng đều ổn định.

Đây là lần đầu tiên Chung Minh Cẩn nhìn Lục Hoài Du từ trên cao, còn là lúc anh đang ngủ.

Nó lẳng lặng nhìn hồi lâu mới nhảy xuống sofa, cầm hộp đồng hồ lên rồi ôm vào nhà gỗ bên ngoài ban công.

Cũng chẳng bất ngờ gì khi đặc chiếc hồ màu đen tinh xảo chung một chỗ với nhà gỗ nhỏ, chẳng qua chỉ to và có phần khoa trương thôi. Chiếc hộp được đặt trong sân trông như hộp quà to lớn giữa trung tâm thương mại trong những buổi lễ long trọng, tất cả những ai nhìn vào đều biết rằng đang có chuyện đáng chúc mừng nào đó sắp diễn ra.

Lục Hoài Du ngủ chưa tới một tiếng đã tỉnh, nhưng bất ngờ là anh rất tràn đầy tinh thần. Anh chậm rãi quay người rồi đứng dậy, không nhịn được mà cảm khái, quả nhiên ngủ ở nhà mình vẫn phê pha hơn, hơn nữa nhóc dễ thương không hổ là yêu tinh thuốc ngủ mà.

Sau khi đứng giãn người một lúc, anh lại ngồi dựa vào ghế sofa, nhìn Chung Minh Cẩn còn đang nghiêm túc nhìn chăm chú vào điện thoại: "Mày đang đọc gì đấy?"

"Nguyên tác của "Thiên Cực Thiếu Niên Hành"." Chung Minh Cẩn nói: "Đọc được một nửa rồi."

"Tao còn chưa kịp đọc." Lục Hoài Du chống cằm hỏi: "Nguyên tác dài không? Ngày mốt tao phải vào đoàn rồi, chắc phải tới đoàn phim mới có thể dành thời gian để đọc được."

"Dài lắm." Chung Minh Cẩn đáp. Tốc độ đọc sách của nó và Lục Hoài Du gần giống nhau, từ tối hôm trước đến bây giờ, ngoại trừ những việc cần thiết và đi ngủ thì thời gian còn lại nó đều đọc, nhưng vẫn chưa đọc đến một nửa. Đợi tới lúc Lục Hoài Du vào đoàn rồi, chắc chắn sẽ không có nhiều thời gian để đọc tiểu thuyết, không biết phải tới bao giờ mới có thể đọc xong.

Nó nghĩ, không thì nhảy vọt vào trọng điểm luôn?

Nghe nó bảo rất dài, ngay cả suy nghĩ đọc trước cũng chẳng hiện lên trong đầu Lục Hoài Du. Anh đứng lên nói: "Nhân lúc không có việc gì, tao đi thu dọn mấy thứ phải mang vào đoàn phim đây, mày cũng thu dọn chút đi."

Sau khi đi được vài bước, Lục Hoài Du mới nhận ra điều gì. Anh làm như ban nãy chưa hề nói gì cả, ngoái đầu hỏi: "Mày có muốn theo tao đến thành phố Z không?"

Nếu Chung Minh Cẩn thật sự chỉ là một con yêu tinh nhỏ bé thế này, vì để nó được an toàn, rất có thể Lục Hoài Du sẽ tự chủ trương đưa nó đến thành phố Z. Nhưng bản chất của đối phương là một yêu tinh trưởng thành, vả lại chưa biết chừng ngày mai sẽ trở về hình dáng ban đầu. Trong tình huống này, đối phương sinh hoạt ở đâu mà chẳng được, cần gì phải cùng anh chạy đến nơi sơn cốc kia.

"Được." Chung Minh Cẩn đáp không chút nghĩ ngợi: "Nhưng mà…"

Nghe nó đồng ý, trong lòng Lục Hoài Du có một loại cảm giác mang tên "quả nhiên", nhưng anh vẫn cảm thấy vui sướng. Đến cả câu kế tiếp còn chưa nghe xong đã nói ra chuyện đã quyết định: "Vậy mày có thẻ căn cước không, đưa số cho tao, tao bảo Lâm Nguyên đặt vé máy bay cho."

"Có thẻ căn cước."

Lục Hoài Du nghĩ, quả nhiên mấy loại yêu quái bây giờ đều rất bắt kịp thời đại, mấy thứ như thẻ căn cước này cũng có, cũng chẳng biết có khác gì so với người thường như họ hay không, bèn gấp rút nói: "Mau đưa tao."

Chung Minh Cẩn bất đắc dĩ đọc ra một dãy số, nói tiếp: "Nhưng bây giờ chúng ta không thể đi máy bay mà."

Lục Hoài Du hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức rằng ban nãy anh chỉ nghĩ đến vé máy bay, chứ không ý thức được hình dạng hiện tại của Chung Minh Cẩn vốn không qua được kiểm tra an ninh của sân bay, đến lúc đó phải đi máy bay thế nào đây!

Sau khi trầm tư trong chốc lát, anh quyết định: "Mua trước đã, nói không chừng trước khi xuất phát mày khôi phục hình dáng ban đầu thì sao. Trong lúc đó tao sẽ nghĩ thêm biện pháp khác."

Anh đã nói vậy rồi, Chung Minh Cẩn cũng chẳng thể nghĩ ra lý do phản bác nào, chỉ nhắc nhở: "Nhớ mang theo vài lá bùa và chu sa, thời gian rảnh rỗi anh vẫn phải tập vẽ bùa đấy."

"Tao nhất định sẽ mang." Chuyện này chẳng cần Chung Minh Cẩn nhắc, Lục Hoài Du cũng nhớ. Địa điểm mà họ đến vốn ở trong núi, hơn nữa ngay bên cạnh thành phố Z còn có một thành phố từng xuất hiện vô số câu chuyện thần quái. Nếu trước đây cái gì anh cũng không biết thì bây giờ anh đã biết vẽ bùa, lại có Chung Minh Cẩn bên cạnh, chẳng nói đến những thứ khác, việc mang theo đạo cụ là nhất định phải đủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!