Editor: Hướng Nhật Quỳ
Chỉ là đi thử vai, thời gian đi về chỉ một hai ngày nên thứ cần mang cũng không nhiều. Lục Hoài Du thu dọn một chút trước khi ngủ, cảm thấy một cái ba lô thôi cũng đủ chứa hết rồi.
Anh thuận tay cầm lấy một chiếc ba lô, đang định nhét quần áo vào trong, chợt nghe Chung Minh Cẩn luôn ở bên cạnh chần chừ nói: "Cái túi kia…"
Lục Hoài Du nhìn kỹ lại, phát hiện mình lại cầm cái túi mà bình thường Chung Minh Cẩn hay trốn vào mỗi khi ra ngoài, anh không khỏi thấy hơi lúng túng, vội đặt túi trở lại rồi nói: "Xin lỗi, tao không để ý đây là chuyên môn của mày."
"Tôi không có ý này." Chung Minh Cẩn mím môi nói: "Cái túi này bị tôi giẫm lên rồi, bên trong hơi bẩn."
Lục Hoài Du ừ một tiếng coi như đáp lại, rồi tìm một cái ba lô ra lần nữa.
Nếu là trước đây, nghe Chung Minh Cẩn nói như vậy, chắc chắn anh sẽ nhịn không được mà trêu hai câu. Nhưng từ khi biết đối phương vì bị dính lời nguyên nên cơ thể bị teo nhỏ thì rất nhiều lời Lục Hoài Du không thốt ra được, cứ cảm thấy rất kỳ cục, thậm chí từ "Nhóc dễ thương" mà trước đây luôn nhắc tới cũng chẳng gọi nữa.
Sau khi im lặng thu dọn xong, hai người chia ra đi rửa mặt rồi nằm lên giường, lại là một đêm không nói chuyện.
Khi tỉnh lại trời còn chưa sáng, nương theo ánh đèn đầu giường mờ nhạt, Lục Hoài Di nhìn phần giường trống không bên cạnh, nhưng cũng không để trong lòng. Vì dựa theo thói quen trước đó, Chung Minh Cẩn chắc chắn đang luyện kiếm trong phòng khách.
Đến khi anh ngáp một cái rồi đi rửa mặt, anh bất ngờ trông thấy Chung Minh Cẩn không phải đang luyện kiếm, mà đang ngồi ngay ngắn trên sofa, chẳng biết đang nghĩ gì.
Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, anh vào bếp lục lọi chút rồi đi ra, đưa cho Chung Minh Cẩn một cốc sữa chua nhỏ: "Mày làm sao thế?"
Chung Minh Cẩn lắc đầu tỏ vẻ không có gì rồi rũ mắt nhìn ống hút đã cắt vào cốc sữa chua, lát sau móc ra một lá bùa từ sau lưng như biểu diễn ảo thuật đưa cho anh: "Anh cầm theo cái này."
Lúc này Lục Hoài Du mới phát hiện môi nó có phần tái nhợt, sắc mặt cũng hơi tiều tụy, bèn nghi hoặc cầm lá bùa kiểm tra một phen. Đây không phải là loại bùa nhỏ kích thước bùa tương tự như móng tay mà trước đây Chung Minh Cẩn cho anh, xem ra đã đến thư phòng lấy lá bùa anh mới mua để vẽ, cách gấp cũng chẳng phải hình tam giác bình thường. Hơn nữa vừa cầm trong tay, Lục Hoài Du cảm giác bên trong hẳn đã được bọc một thứ nào đó.
Anh nghi ngờ hỏi: "Làm gì thế?"
"Không phải anh phải đi thử vai ư?" Chung Minh Cẩn giương mắt nhìn anh, lại rơi mắt nói với vẻ thản nhiên: "Đến lúc đó anh mở bùa ra, mang theo thứ bên trong bên người, có thể đảm bảo rằng ma quỷ sẽ không dám đến gần trong vòng nửa giờ."
Lục Hoài Du hoài nghi: "Bên trong là gì?"
"Đến lúc mở anh sẽ biết." Chung Minh Cẩn không muốn nói nhiều, nhìn thời gian trên điện thoại nói: "Không phải người đại diện của anh bảo 6 giờ đến đón anh sao, thời gian sắp đến rồi."
Lục Hoài Du trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn cất lá bùa lạ lùng kia vào.
Trước khi ra cửa, chẳng biết nghĩ tới điều gì rồi dừng bước. Anh quay đầu hỏi Chung Minh Cẩn: "Hai ngày này tao sẽ không ở nhà, nếu mày… khôi phục hình dáng ban đầu thì có thể chụp một tấm gửi cho tao không?"
Nếu vậy, anh có thể chuẩn bị tâm lý trước rồi.
"Được."Chung Minh Cẩn gật đầu đáp.
Lục Hoài Du còn muốn nói gì nữa, nhưng Lâm Nguyên đã gọi điện đến giục anh xuống lầu. Cuối cùng chỉ dặn dò: "Mày ở nhà phải chăm sóc mình cho tôi, tao sẽ về nhanh thôi."
Từ thành phố S đến thành phố A chỉ mất hai tiếng rưỡi. Vì để buổi thử vai vào lúc chiều suôn sẻ hơn, lại không phụ tấm lòng của Chung Minh Cẩn mà Lục Hoài Du — người bình thường ngủ trên máy bay lại đọc kịch bản cả đoạn đường.
Thời điểm đến thành phố A đã sắp giữa trưa, nhóm ba người Lục Hoài Du không hề nghỉ ngơi, sau khi tùy tiện ăn chút gì đó thì đi thẳng chỗ thử vai.
Đạo diễn Tân thật sự sốt ruột đến muốn xác định diễn viên cho vai diễn Vân Thanh Phong này, thời điểm mà nhóm Lục Hoài Du đến đã trước thời gian rồi, kết quả đạo diễn Tân còn đến sớm hơn.
Sau khi thấy Lục Hoài Du, ông gọi: "Tiểu Lục à mau tới đây cho tôi xem."
Lục Hoài Du nghe vậy thì lúng túng bước đến chỗ đạo diễn Tân. Đạo diễn Tân lại hoàn toàn không cảm thấy sai sai chỗ nào, sau khi đi một vòng quanh người anh, bèn xoa cằm phán: "Cũng không tệ lắm."
Sau đó lại gọi người bên cạnh: "Mau mau thay đồ hóa trang cho Tiểu Lục, để xem hiệu quả như thế nào."
Nhân viên bên cạnh đạo diễn Tân đều là tốp người làm việc mau lẹ, Lục Hoài Du còn chưa phản ứng đã bị các cô gái kéo vào phòng bên cạnh.
Sau khi thay đồ hóa trang xong, Lục Hoài Du nhớ tới lá bùa Chung Minh Cẩn cho anh trước khi ra cửa, bèn nói với chuyên gia trang điểm bên cạnh: "Tôi có hơi căng thẳng, muốn đi toilet một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!