Chương 39: (Vô Đề)

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Lục Hoài Du vốn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào, càng không biết nên nói như thế nào.

Ban đầu Chung Minh Cẩn ngủ trên sofa, là anh đã kêu người ta vào, còn ôm cái suy nghĩ dùng người ta làm bùa hộ mệnh nữa cơ.

Bây giờ lại muốn đuổi người ta đi, nên làm thế nào cũng chẳng nói được.

Nhất là khi thấy Chung Minh Cẩn bé nhỏ ngồi ở một góc giường, ôm cái gối chẳng chiếm bao diện tích, khiến anh chẳng thể nói ra mấy câu như "Mày đến sofa ngủ đi" này.

Đúng ở cửa hồi lâu, cuối cùng Lục Hoài Du cũng lặng lẽ thở dài rồi im lặng đi về phía phòng tắm. Chỉ cầu rằng Chung Minh Cẩn tuyệt đối đừng biến thân khi đang ngủ nữa.

Kì cọ trong phòng tắm cả buổi trời, lúc đi ra, Lục Hoài Du đưa ra yêu cầu mà bản thân cho là rất hợp lý: "Đêm qua trước khi khôi phục lại bình thường, chẳng phải mày có dự cảm ư?"

Chung Minh Cẩn buông điện thoại, nghiêm túc gật đầu: "Phải."

"Lần tới khi mày có dự cảm sắp biến trời về, thì nói trước với tao nhé."

"Được."

Lục Hoài Du thấy nó đồng ý thì bỗng thấy nhẽ nhõm ít nhiều. Anh đã đưa ra yêu cầu rồi, lấy tính cách của Chung Minh Cẩn, nếu thật sự có cảm giác, nó nhất định sẽ không cố ý gạt anh.

Một đêm vô sự, sáng hôm sau khi hai người tỉnh lại, chuyện đầu tiên Chung Minh Cẩn làm chính là cúi đầu nhìn tay chân mình, rồi ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Phát hiện mình không có biến trở về, cơ thể vẫn teo nhỏ lại như trước, nó bèn xoay người xuống giường rồi tiếp tục việc luyện kiếm mỗi sáng.

Lục Hoài Du dậy trễ hơn, ngáp một cái nhìn Chung Minh Cẩn mím cặp môi mỏng thành một đường bước vào phòng tắm, sau đó mới nhận ra rằng đối phương dường như có phần chán nản.

Nhưng anh lại mơ hồ cảm thấy có niềm vui nho nhỏ. Nếu Chung Minh Cẩn không thể biến về ngay, anh cũng sẽ không cần phải đối mặt ngay lập tức, bởi anh còn chưa nghĩ ra mình dùng thái độ nào để ở chung với Chung Minh Cẩn đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Kết quả không những hôm nay Chung Minh Cẩn không có dấu hiệu khôi phục, mà ngày hôm sau, hôm kia,… Đến khi qua một tuần rồi, mà vẫn không có.

Lúc này Lục Hoài Du đã không muốn nghĩ nên chung sống như thế nào nữa, trái lại còn lo rằng có phải Chung Minh Cẩn gặp chuyện khó xử gì không.

Sau khi Lục Hoài Du tìm được cơ hội thì phần lớn thời gian của cả một ngày đều ngồi cạnh căn nhà gỗ của Chung Minh Cẩn, ấp úng hỏi: "Mày… Không có gì chứ?"

Điều mà mấy ngày nay hai người quan tâm nhất cũng chỉ có chuyện nó khôi phục cơ thể, nên Chung Minh Cẩn bỗng chốc hiểu ra ý nghĩa của câu hỏi này, lắc đầu đáp: "Không có gì đâu."

"Vậy sao chẳng có động tĩnh gì hết?" Sau khi nói ra câu này, Lục Hoài Du cảm thấy bản thân thật sự rất rối rắm. Ban đầu thì sợ Chung Minh Cẩn khôi phục lại, bởi vì không biết nên ở chung như thế nào, kết quả mấy ngày rồi mà người ta vẫn chưa khôi phục, khiến anh lại lo lắng.

Chung Minh Cẩn nghe vậy bèn cười, rõ ràng trên đỉnh đầu nó là hoa mận đỏ au, nhưng lại có cảm giác gió xuân thoảng qua: "Lúc trước tôi có gieo quẻ, bình thường đáng lẽ phải đến mùa đông mới có thể khôi phục."

Lục Hoài Du ồ một tiếng rồi không nói nữa, thầm nghĩa hóa ra tối hôm đó là trường hợp khẩn cấp.

Chẳng qua chuyện hôm đó vì sao lại khôi phục trước thời hạn mấy tiếng đồng hồ, hai người đều ăn ý một người không hỏi, một người cũng chẳng nói.

Chuyện khôi phục cơ thể cứ thế bị hai người tạm thời gác qua, cuộc sống lại giống như những ngày trước.

Nhưng dù gì anh cũng là lưu lượng đang hot, đã nửa tháng không làm việc rồi, bản thân anh thì chả sao, nhưng người đại diện Lâm Nguyên của anh thì làm sao mà nhịn được.

Tối hôm đó Lục Hoài Du đang đắm mình dưới trăng ngoài ban công thì nhận được điện thoại Lâm Nguyên gọi đến để bàn bạc công việc.

Sau khi biết nửa tháng này Lục Hoài Du mộc nấm ở nhà, Lâm Nguyên nói một cách hùng hồn: "Ngư Ngư, gần đây có người của đài Tây Qua muốn tìm cậu tham gia chương trình tạp kĩ, tôi đã nghe ngóng thử, cảm thấy cũng không tệ."

Lục Hoài Du duỗi một chân khoác lên mép lan can, nhàn rỗi nói: "Kiều gì thế?"

Lâm Nguyên: "Kiểu dã ngoại sinh tồn."

"Không đi." Lục Hoài Du cự tuyệt không chút nghĩ ngợi. Đùa gì thế, Lâm Nguyên cũng đâu phải không biết anh hoàn toàn không biết nấu cơm, bảo anh tham gia loại chương trình như dã ngoại sinh tồn ấy hả, muốn ăn tươi nuốt sống luôn chắc?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!