Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du biết mình đang nằm mơ. Trong mơ anh chỉ mới 5, 6 tuổi, mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, tay ngắn ôm chân ngắn rút trên giường bệnh run lẩy bẩy.
Đứng cạnh giường có vài "người" đang nhe nanh múa vuốt, họ cố gắng bò lên gường, thậm chí còn muốn thò tay lên mặt và người anh.
Lục Hoài Du không lùi được nữa, cả giày cũng chẳng thèm mang mà nhảy thằng từ trên giường xuống, chạy thẳng đến văn phòng của bác sĩ Chu ở cuối hành lang rồi đẩy cửa xông vào.
Ba và mẹ đang nói gì đó với bác sĩ Chu. Sau khi Lục Hoài Du nhìn thấy thì dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên người mẹ, ôm chân mẹ nói: "Mẹ ơi, bọn họ muốn giết con, con không muốn ở đây nữa, con muốn về nhà!"
Mẹ Lục xách cánh tay Lục Hoài Du lên, ôm anh vào lòng để trấn an: "Tiểu Du ngoan, không ai muốn giết con cả, con chỉ bị bệnh nên ở chỗ chú Chu mấy ngày, chờ khỏe rồi mẹ lại dẫn con về nhà chịu không?"
"Không, bây giờ con phải về nhà." Lục Hoài Du cảm giác rằng trong mơ anh ôm cổ mẹ rất chặt, cả người dán lên người mẹ mới thấy an toàn hơn phần nào.
Giống như từng xem một bộ phim, tuy anh không thể kiểm soát sự phát triển cốt truyện trong giấc mơ của mình, nhưng vẫn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, ba đã bế anh từ trên người mẹ xuống, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Du đã 5 tuổi rồi, đã là đứa trẻ lớn rồi, phải nghe lời ba mẹ nói, ngày mai ba và mẹ lại đến thăm con được không?"
"Không, con không muốn nghe!" Lục Hoài Du lắc đầu nguầy nguậy.
Mẹ Lục thấy thế bỗng chốc lung lay.
Bác sĩ Chu đúng lúc tiến lên bảo: "Triệu chứng của đứa trẻ này khá nghiêm trọng, nếu đưa bé về nhà thì chỉ sợ sẽ trầm trọng thêm. Tôi đề nghị tốt nhất nên nằm viện để trị liệu thật tốt."
Lục Hoài Du mới 5 tuổi đã hiểu được ý nghĩa của việc nằm viện là gì, anh tha thiết ôm lấy ba Lục: "Ba ơi, con không muốn nằm viện đâu, ở đây có quái vật!"
"Nghe lời nào." Ba Lục nói: "Nằm viện thì bệnh của con mới tốt lên được."
"Con không có bệnh!" Lục Hoài Du khóc đến mắt sung húp: "Con muốn về nhà với ba mẹ."
Thế nhưng anh không muốn thế nào cũng vô dụng, mọi thứ vẫn như những gì Lục Hoài Du đã biết: anh bị giam ở phòng bệnh trước đó, đồng thời cửa cũng bị khóa lại, bất kể anh ở trong này kêu to gào khóc thì bên ngoài cũng chẳng ai trả lời.
Mà những hình bóng dữ tợn vẫn luôn chờ ở phòng bệnh, thì càng lúc càng đến gần.
—
Chung Minh Cẩn cũng không ngủ cả đêm, lúc này nằm trên giường mà chẳng thể nào ngủ được.
Nó lo cho Lục Hoài Du.
Buổi tối lúc xem trực tiếp, nó đã để ý đến. Mấy câu đối thoại giữa Lục Hoài Du và mẹ anh, tuy không ai nhận ra được điều gì, nhưng nó vẫn cảm thấy rằng trong ánh mắt mà Lục Hoài Du nhìn mẹ mình có một loại cảm giác xa cách được che giấu rất kỹ.
Loại cảm giác này được xác định khi Lục Hoài Du gửi tin nhắn cho nó. Tối muộn, Lục Hoài Du nói với nó anh phải đưa mẹ Lục về nhà, sẽ trở về rất muộn, nhưng tình huống này cũng sẽ không xảy ra với bất kỳ cặp mẹ con có quan hệ thân thiết nào.
Bởi vì dựa theo suy nghĩ của Chung Minh Cẩn thì lẽ ra Lục Hoài Du nên bảo nó trốn đi, sau đó đưa mẹ về đây ở lại một đêm mới phải.
Huống chi sau khi Lục Hoài Du đưa mẹ về, còn vội vã trở về trong đêm.
Chung Minh Cẩn lo cho Lục Hoài Du, bởi vậy khi người bên cạnh phát ra tiếng động lạ, nó lập tức nhận ra.
Đầu tiên là hơi thở ổn định dần trở nên dồn dập, sau đó bắt đầu nhỏ giọng thút thít. Sau khi Chung Minh Cẩn nghe thấy thì căng thẳng trong lòng.
Nó nhanh chóng bò dậy, nhảy sang tủ đầu giường bên cạnh, sau khi mở đèn giường phía chỗ mình lên rồi nhảy về giường.
Tuy Chung Minh Cẩn là một người tí hon, nhưng tiếng nhảy qua nhảy lại giữa giường và tủ đầu giường lại không nhỏ, mà Lục Hoài Du thì vẫn mắc kẹt trong ác mộng nên chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Thậm chí khi Chung Minh Cẩn đến gần, Lục Hoài Du vốn nhỏ giọng thút thít lại bắt đầu khóc nức nở, nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt, miệng cũng lẩm bẩm: "Ba mẹ, con muốn về nhà, con không muốn ở đây, con không muốn ở đây…"
Chung Minh Cẩn không đánh thức người đang gặp ác mộng mà dùng một tay bấm quyết, tay kia duỗi thẳng qua rồi đặt lên ấn đường của Lục Hoài Du.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!