Chương 34: (Vô Đề)

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Những năm khi Lục Hoài Du ra mắt, anh đã chịu không ít việc bị nghi ngờ hay thậm chí là chửi rủa, nhưng vì tính chất công việc của mẹ Lục nên trước khi ra mắt, bà chưa bao giờ tìm hiểu về ngành này.

Về sau… dù đã biết được chút ít, nhưng lấy công việc của bà và ba Lục thì cũng chẳng giúp được gì.

Lại thêm việc Lục Hoài Du luôn không thích họ xem những thứ này.

Khi ấy cũng là do vô tình xem được chương trình "Kiểm Tra Đi" này. Lúc đó bà còn rất kiêu ngạo, cho rằng thằng con nhà mình dù không phát triển theo phương diện học thuật, nhưng phương diện này thì vẫn xuất sắc như trước.

Vậy mà hôm sau khi ở trường, nghe các sinh viên thảo luận mới biết rằng có người nghi ngờ Lục Hoài Du biết trước đáp án.

Mẹ Lục rất tức giận, từ nhỏ Lục Hoài Du đã thông minh hơn các bạn cùng lứa rất nhiều, nói là gặp đến đâu nhớ đến đó cũng chẳng quá đáng. Thế nên những câu hỏi trong chương trình ngày hôm qua, đối với anh vốn chẳng cần phải biết trước đáp án.

Sau đó người của tổ tiết mục tìm đến đây, bà lập tức động lòng. Bà muốn dùng danh nghĩa của một học giả, thậm chí là thân phận của một người mẹ để đứng ra nói cho khác giả biết rằng con trai bà chính là đứa ưu tú như vậy đó.

Lục Hoài Du không biết mấy chuyện trong này, sau khi nghe mẹ Lục nói thì tâm trạng có chút phức tạp, nhưng nhìn chung vẫn vui vẻ nhiều hơn.

Bởi vậy khi nghe nữ MC hỏi anh có phải từ nhỏ đã rất lợi hại hay không, anh đã vui vẻ trả lời: "Hồi bé tính cách của tôi khá quái gở, không thích chơi với mọi người, thường xuyên trốn ở nhà đọc sách. Khi ấy tuổi còn nhỏ ấy mà, nên trí nhớ sẽ tốt hơn rất nhiều, rất dễ xem qua là thuộc ngay."

Nữ MC thoáng sửng sốt, sau đó nghiêm mặt: "Vẫn nên mau chóng lấy đề thi ra đã, tôi sợ hỏi thêm thì rất nhiều học sinh đang phiền não vùi đầu học thuộc bài trước TV sẽ đổi kênh mất."

Các thí sinh trên sân khấu khác đều phát ra tiếng cười thiện ý. Việc Lục Hoài Du có đả kích khán giả trước TV hay không thì họ không biết, dù thế nào thì chắc chắc sẽ không đả kích đến họ, có thể tham gia được chương trình này, ai mà chẳng có chỗ hơn người? Sự ưu tú của đối thủ chỉ càng khiến họ nhem nhóm ý chí chiến đấu của họ mà thôi.

Sau cuộc thi, không rõ có phải trùng hợp hay không mà trừ cướp được mấy đề thông thường để trả lời thì Lục Hoài Du không lấy những đề trong phương diện văn học nữa, đương nhiên cũng không thể nhận được lời nhận xét từ mẹ Lục. Song cho dù những đề thi khác chiếm đa số, thì biểu hiện hôm nay của anh vẫn xuất sắc như trước.

Còn chiếm vị trí đầu tiên trong ba tổ.

Sau khi MC nói xong câu chúc mừng, đến phiên tổ chiến thắng nói lời cảm ơn. Nữ MC cười một cách gian xảo, rồi hỏi: "Hôm nay vừa hay có mẹ của một thí sinh đến hiện trường, ba vị có nghĩ ra được câu gì muốn nói với mẹ không?"

Lục Hoài Du tỉnh bơ lùi về sau một bước, để hai người đồng đội nói trước.

Lúc đến lượt anh, anh lại cảm ơn sự phối hợp của đồng đội trước.

Người MC đúng lúc tiếp lời: "Còn muốn nói gì với mẹ không?"

Lục Hoài Du sờ bụng, khoa trương đáp: "Mẹ ơi, con đói."

Tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếp đó cười phá lên, người MC cũng không nhịn được mà cười: "Chỉ nhiêu đây thôi?"

Lục Hoài Du: "Đói bụng còn chưa quan trọng hả?"

"Là rất quan trọng ấy." MC nói: "Thế nên chương trình hôm nay đến đây là kết thúc, tôi cũng muốn về nhà ăn bữa khuyên do mẹ tôi nấu đây này."

Sau khi kết thúc, mẹ Lục tạm biệt với mấy vị giám khảo khách quý khác ở hậu trường. Lục Hoài Du không có việc gì làm nên đứng ở một góc sáng ngay bên cạnh nhắn tin cho Chung Minh Cẩn.

Lúc đến anh quên nói cho nó biết rằng mẹ anh cũng tới tham gia chương trình này, lát nữa bất kể mẹ Lục chọn ở khách sạn hay về nhà thì anh cũng phải đưa bà về, không nói thì anh sợ Chung Minh Cẩn sẽ không ngủ mà chờ anh về mất.

Lục Hoài Du vẫn luôn cúi đầu gõ chữ nên không chú ý có người rón rén đến gần. Người bước đến trước mặt mới phản ứng lại rồi vội cất điện thoại đi: "Có chuyện gì không?"

Vương Khả Khả vẫn mặc chiếc quần jean rách lần trước, nhưng mái tóc nhuộm đã chuyển từ tím sang đỏ, nét mặt cũng bớt hống hách hơn nhiều. Thấy Lục Hoài Du đặt câu hỏi thì dừng bước rồi muốn lùi về, nhưng chẳng rõ đang nghĩ tới điều gì mà vẫn ngừng lại, nói có chút mất tự nhiên: "Xin lỗi nha anh Lục, hôm đó em không nên hỏi anh như thế."

Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, mới nhớ ra chuyện cậu ta nói chính là lần đầu tiên gặp nhau, thằng nhóc này đã hỏi anh có thể giải được phương trình bậc 2 hay không, khiến anh không khỏi nở nụ cười rồi nói một cách trêu chọc: "Vậy lần tới nhóc định hỏi anh thế nào đây?"

Vương Khả Khả ngẩn ra, lại giương cặp mắt phát sáng hỏi: "Thì hỏi anh Lục anh lợi hại thế này, tại sao lại đến giới giải trí để quay mấy bộ phim rác ấy."

Đúng là chẳng nể nan gì. Lục Hoài Du vươn tay đan vào mái đầu đỏ đen của cậu ta mà vò, mới chậm rãi nói: "Nói phim khác được không, chủ yếu là anh đẹp trai thế này, nếu không thể để đồng bào cả nước thưởng thức được thì thật rất đáng tiếc."

Vương Khả Khả nghe vậy khẽ run lên, sau đó như muốn chạy trốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!